Từ ngày thôn trưởng dẫn Thường Thị đến nhận lỗi, Chu Thanh Ngô cuối cùng cũng coi như có thể sống yên ổn mấy ngày. Có điều chuyện này cũng không chặn nổi miệng của đám người kia, nhìn thấy Mạnh Sơ Hi, mấy phụ nhân lại bắt đầu bàn tán sôi nổi, nghĩ người nhà nàng lúc nào sẽ tới đón nàng.
Ngày ấy Mạnh Sơ Hi như thế giữ gìn Chu Thanh Ngô bọn họ nhìn ở trong mắt, nếu thật là đại tiểu thư nhà quyền quý, đến lúc nàng hồi gia, Chu Thanh Ngô sợ rằng sẽ được đi theo, liền chim sẻ bay lên ngọn cây biến thành Phượng Hoàng rồi. Bọn họ trong lời nói vừa đố kị vừa hâm mộ, âm thầm cảm khái bực này chuyện tốt làm sao không phải là chính mình gặp được.
Lưu đại thẩm đã tới mấy lần, cùng Chu Thanh Ngô nói qua những người kia truyền ra chuyện phiếm, lại nhìn Mạnh Sơ Hi ngồi ở trên ghế phơi nắng, hạ thấp giọng khá là đáng tiếc nói: "Nàng rất hộ ngươi, đáng tiếc lại không nhớ rõ mình là người nào, không phải vậy sẽ giúp được ngươi ít nhiều, ngươi cũng không cần ở đây trôi qua cuộc sống cực khổ."
Chu Thanh Ngô nhìn Mạnh Sơ Hi, trong ánh mắt lộ ra nhu hòa vui vẻ: Sau khi nàng đến đây, ta đã không còn khổ nữa.
Một màn này Mạnh Sơ Hi tựa hồ có cảm ứng, ngẩng đầu đối với nàng mỉm cười. Lưu Thị thấy thế cũng cười lên, quay về Mạnh Sơ Hi nói: "Ngươi tới cũng bất quá mới mấy ngày, Thanh Ngô nha đầu vậy mà cùng ngươi thân cận như thế, quả nhiên là hiếm thấy."
Mạnh Sơ Hi nghe xong cũng là lộ ra nụ cười, ôn thanh nói: "Là Thanh Ngô thiện tâm, đã cứu ta lại thu nhận giúp đỡ ta, không phải vậy ta đều không biết làm sao cho phải."
Lưu đại thẩm cũng là nhân cơ hội khích lệ Chu Thanh ngô: "Đứa nhỏ này rất thiện tâm, ngươi gặp được nàng thật là chuyện may mắn." Đổi lại là những phụ nhân kia, cũng không biết Mạnh Sơ Hi sẽ rơi vào kết cục gì.
Mạnh Sơ Hi gật đầu liên tục, nàng tính cách dịu dàng, đối người ngoài cũng là có lễ, bồi tiếp Lưu đại thẩm hàn huyên một lúc, khá là ăn ý.
Sau khi Lưu đại thẩm rời đi, Mạnh Sơ Hi khẽ cười nói: "Lưu đại thẩm xác thực đối với ngươi rất tốt."
Chu Thanh Ngô gật gật đầu: Đúng, vẫn rất tốt. Sau đó nàng lại nhìn Mạnh Sơ Hi: Ngươi cũng rất tốt.
Mạnh Sơ Hi không khỏi nở nụ cười.
Mạnh Sơ Hi tới Chu gia thôn đã nửa tháng, được Chu Thanh Ngô tỉ mỉ chăm sóc, thương thế đã tốt hơn rất nhiều, xem như khôi phục bảy phần, có thể tùy ý đi lại rồi. Chỉ là lâu như vậy cũng không nghe tới một chút tin tức tìm người, Chu Thanh Ngô còn thay Mạnh Sơ Hi khổ sở, nhưng cũng không biết Mạnh Sơ Hi trong lòng âm thầm vui mừng.
Từ nguyên chủ gặp nạn đến xem, khả năng nàng bị người hại rất lớn, không ai tìm được lại là ổn thỏa nhất .
Người trong thôn mấy lần nhìn thấy Mạnh Sơ Hi trong sân, ngoại trừ thán phục nàng dung mạo xuất chúng, càng bắt đầu cảm thấy kỳ quái, rõ ràng nhìn qua nàng chính là đại tiểu thư nhà quyền quý, tại sao lâu như vậy rồi, vẫn không có một ai đến tìm nàng?
Liền theo thời gian chuyển dời, nguyên bản hâm mộ Chu Thanh Ngô bắt đầu cười trên sự đau khổ của người khác trào phúng lên.
Ngày này trời vừa sáng, Chu Thanh Ngô đi giặt quần áo, vừa vặn bắt gặp Chu Thị cùng Lâm Thị đang bưng đồ giặt xong trở về. Các nàng nhìn thấy Chu Thanh ngô, liền cố ý đề cao giọng nói: "Nguyên bản ta còn rất hâm mộ người câm kia, nhặt được về nhà một vị đại tiểu thư, đối phương vẫn như thế hộ nàng, ngày sau chuyện tốt nhất định phải đến. Nơi nào nghĩ, người kia té lộn mèo một cái biến thành ngu si, cái gì cũng không nhớ tới, lần này phỏng chừng còn vu vạ nhà nàng rồi. Không biết là tiểu thư kia đáng thương, vẫn là người câm đáng thương, chính mình cũng không nuôi nổi còn nhiều hơn một cái miệng."
Chu Thanh Ngô nghe được rõ ràng, nghiêng đầu ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người, trong mắt không giấu được lửa giận. Hai người kia bị nàng nhìn chằm chằm đến lạnh cả người, có chút chột dạ liền bước nhanh rời đi.
Chu Thị âm thầm bĩu môi: "Này người câm làm sao cảm giác thay đổi thật nhiều, dĩ vãng cũng không dám nhìn người, hiện tại ánh mắt kia như đeo dao sắc."
Lâm Thị nghĩ đến vừa rồi mình bị một người câm chấn nhiếp, trong lòng tràn đầy uất ức, phun tào nói: "Bản thân nghĩ là có bóng cây cao che mát, đã quên chính mình là mặt hàng nào. Nói không chừng một ngày cũng đem vị tiểu thư kia khắc chết, nhìn nàng làm sao có thể nhịn."
Chu Thị cũng không nói bồi, nàng chính là lắm mồm, nhưng cũng không xấu bụng đến đi nguyền rủa người khác, vội vàng bưng chậu quần áo đi nhanh về nhà.
Chu Thanh Ngô trong lòng vừa tức lại buồn, nàng không ngại người khác nói mình thế nào, nhưng là nàng không chịu nổi người khác nói xấu Mạnh Sơ Hi, cái gì té thành ngu ngốc, Sơ Hi so mấy phụ nhân kia thông minh hơn rất nhiều.
Mạnh Sơ Hi đang giúp quét tước sân, nhìn tiểu cô nương trầm mặt có chút rầu rĩ không vui trở về, không nhịn được mở miệng dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Thanh Ngô tới đón lấy cây chổi trong tay nàng, không cho nàng làm việc: Gặp hai người trong thôn. Ta đây tới làm, ngươi nghỉ ngơi.
Mạnh Sơ Hi trong lòng đại khái đoán được, tiểu người câm nhà nàng lại nghe phải mấy lời nhàn rỗi rồi. Nàng đoạt lại cây chổi, chỉ chỉ chậu quần áo: "Ngươi giặt đồ, ta quét sân, vết thương của ta đã khỏi, không cần nghỉ ngơi."
Thế nhưng Chu Thanh Ngô vẫn kiên trì, nàng nhìn nhìn bàn tay Mạnh Sơ Hi, mười ngón tay trắng nõn không dính xuân thủy, bàn tay xinh đẹp như vậy, sao có thể để nàng ấy cầm chổi quét sân chứ.
Mạnh Sơ Hi nắm chặt cái chổi, nghiêm túc nói: "Ta bây giờ đang được ngươi nuôi, không phải ở nhà làm đại tiểu thư, Thanh Ngô ngươi cũng không phải hầu hạ ta, ta và ngươi chia sẻ những việc này là chuyện đương nhiên. Hoặc là nói, trong mắt Thanh Ngô, ta chỉ là một người ngoài, ngươi liền nghĩ chọn thời điểm đuổi ta đi sao?"
Chu Thanh Ngô nghe xong trợn to hai mắt, vội vã xua tay, khổ nỗi không cách nào mở miệng biện giải, tay chân luống cuống mà ở kia đánh thủ ngữ.
Mạnh Sơ Hi nhìn có chút buông cười, cầm chổi tiếp tục quét sân, quay về Chu Thanh Ngô nói: "Ngươi đã không phải nghĩ như thế, từ giờ có chuyện gì chúng ta đồng thời làm, ta tuy rằng mất trí nhớ, nhưng cũng không phải đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, cái gì cũng không biết làm."
Thân thể này chính là được nuôi mềm mại trắng nõn, nàng nhìn kỹ đôi bàn tay hoàn toàn không có dấu vết làm việc nặng, lòng bàn tay chỉ có một điểm vết chai, khả năng là do lâu ngày dùng bút hoặc luyện kiếm, thân thể cũng không hư nhược, ngược lại khá dẻo dai.
Hơn nữa Mạnh Sơ Hi bản thân liền lớn lên ở nông thôn, cùng gia gia làm qua rất nhiều công việc nhà nông, cho nên đối sinh hoạt trước mắt, cũng sẽ biết làm ít nhiều.
Nhìn nàng thuần thục quét tước, Chu Thanh Ngô hé miệng nở nụ cười. Thu thập sạch sẽ gian nhà, Chu Thanh Ngô chuẩn bị lên núi đi một chuyến đào chút dược liệu đổi tiền, thuận tiện nhìn có thể hay không tìm một ít rau dại. Tuy rằng trong nhà có hai tấm vàng lá, thế nhưng nàng không có ý định dùng, nhà nàng không có đất ruộng, căn bản không thể trồng bất luận rau cải gì, chỉ có thể đi hái điểm rau dại.
Nguyên bản nàng dự định để Mạnh Sơ Hi ở nhà, có điều Mạnh Sơ Hi kiên trì cùng đi, Chu Thanh Ngô chỉ có thể đáp ứng. Nàng cầm sọt trúc, đem trong nhà dao bổ củi cùng cái xẻng nhỏ mang tới, Chu Thanh Ngô đi ở phía trước cầm dụng cụ, sọt trúc liền được Mạnh Sơ Hi đeo trên lưng.
Nhìn thấy hai người đi ra ngoài, thôn dân hơi kinh ngạc, "Này Mạnh cô nương nhìn mỏng manh yếu đuối, sinh chính là một bộ dáng vẻ đại tiểu thư, lại theo người câm lên núi đào dược hay sao?"
Cùng thôn phụ nhân ngẩng đầu nhìn: "Xinh đến mỹ lệ như vậy cũng không nhất định là đại tiểu thư, lâu như vậy cũng không người tìm, còn không biết là nơi nào trốn ra được, nói không chừng chính là tiểu thiếp của nhà giàu nào đó."
Mạnh Sơ Hi cũng không để ý tới bọn họ lời ra tiếng vào, nhưng trong lòng nàng cũng có chút lo lắng. Dù sao thân thể này tuổi không nhỏ, ít nhất là mười bảy mười tám tuổi, ở cổ đại nữ tử bị gả đi rất sớm, tuổi này phỏng chừng đều sinh mấy cái hài tử rồi.
Có điều cũng may nàng lén lút
<Sơn Lý Hồng>
<Củ hoàng tinh>