Mạnh Sơ Hi trong lòng nổi lên một tia nghi ngờ, nhưng đảo mắt liền thấy hai người kia rời đi, thoạt nhìn cũng không nhiều chú ý nàng, bởi vậy nàng cũng liền buông xuống.
Sắc trời không còn sớm, nàng cần tranh thủ đi mua một ít đồ vật, sau đó nhanh trở về, tiểu người câm của nàng còn đang đợi.
Buổi chiều chợ sạp không nhiều lắm, nàng rất nhanh tìm được một quầy bán thịt lợn, trên sào treo trước quầy thịt đã không còn nhiều, liếc mắt liền thấy được hai khoanh xương ống, còn có một ít mỡ heo.
"Xương ống cùng mỡ heo này bán thế nào?" Nàng mở miệng hỏi.
Đồ tể hôm nay vất vả cả ngày, dư lại chút đồ bán xong hắn liền có thể thu sạp về nhà, lập tức tươi cười vang dội nói: "Xương này thịt không nhiều, tính rẻ cô nương sáu văn một cân, mỡ heo mười ba văn, cô nương muốn nhiều ít?"
"Chỗ mỡ heo này ta đều lấy, xương ống một cây là tốt rồi, phiền toái thay ta chặt nhỏ."
"Được được, cô nương chờ một lát!" Đồ tể lấy xương ống bày lên thớt, nhanh nhẹn vung đao chặt xuống, chỗ mỡ heo cũng được hắn dùng lá sen gói lại, buột tốt liền đưa cho Mạnh Sơ Hi.
"Của cô nương đây, tổng cộng 84 văn."
Mạnh Sơ Hi mỉm cười: "Ta mua nhiều như vậy, lão bản có ưu đãi gì không? Ta vừa mới chuyển đến đây, ngày sau liền là khách quen nơi này."
Đồ tể sau khi nghe xong cười ha ha: "Cô nương, ta ở trấn Thanh Dương bán thịt xưa nay tiếng lành đồn xa, thịt tươi mới, hơn nữa tuyệt không thiếu cân thiếu lạng, còn thỉnh cô nương ngày sau nhiều chiếu cố sinh ý. Hôm nay mua bán sảng khoái, ta cũng sắp dọn hàng, liền tính rẻ cho cô nương miếng thịt nạc này, cô nương có muốn lấy không?"
Hắn đem miếng thịt nạc còn lại trên móc treo lấy xuống, bày trên thớt cho nàng xem. Thịt màu sắc tươi ngon, phần nạc rất nhiều, thoạt nhìn không tệ, Mạnh Sơ Hi vui vẻ gật đầu: "Nhờ lão bản đóng gói cho ta."
Đồ tể nghe được lại cười to: "Bớt cô nương ba phần giá tiền, đây là lần đầu có người gọi ta lão bản, thật ngại quá."
Mạnh Sơ Hi nói cảm tạ, đem thịt cất vào sọt, liền tiếp tục ở chợ chuyển động. Thời đại này tuy rằng cách nàng thực xa xôi, nhưng chợ bán đồ vật lại không khác biệt nhiều.
Ở thành thị bị cao ốc vây kín sống lâu như vậy, nàng tiếp xúc đều là khoa học kỹ thuật hiện đại, ngay cả trồng cây cũng ở trong nhà kính, hiếm khi thấy được đồ vật được chế tác bằng thủ công. Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên trào ra một cỗ cảm xúc khác thường, nếu một ngày không có Chu Thanh Ngô bên cạnh làm bạn, nàng phải trôi qua như thế nào đây? Khi đó cuộc sống ở thế giới này, phải chăng đều như lục bình trôi trong nước, không chỗ nương tựa.
Bước chân theo nỗi lòng của nàng đột nhiên nặng nề, nàng thậm chí có chút mờ mịt, thẳng đến trên đường có một đứa trẻ cầm con rối gỗ chạy đâm vào người của nàng, nàng mới từ lo sợ không yên tỉnh lại. Đứa trẻ vội vàng ngồi dậy, lúng túng nhìn nàng rồi thực mau chạy đi xa, Mạnh Sơ Hi xoa xoa cánh tay đau, bước chân cũng nhanh hơn.
Nàng đột nhiên rất nhớ Chu Thanh Ngô, tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, lại rất dễ thẹn thùng, rõ ràng cần nàng bảo hộ chiếu cố, nhưng Mạnh Sơ Hi lại biết, chính mình cũng cần nàng ấy, hiện giờ nàng ấy đã trở thành mối liên hệ duy nhất giữa nàng và thế giới này, nàng muốn mau chút trở về nhà.
Bởi vì muốn làm canh măng xương ống bồi bổ tiểu cô nương, nàng lại đi mua một ít gia vị, mấy lọ dấm cùng tương. Nhìn sắc trời không còn sớm, Mạnh Sơ Hi mua một túi táo đỏ khô, thêm hai lạng đường đỏ, liền đi bắt xe bò trở về thôn.
Ở Chu gia thôn đãi mấy tháng, tuy rằng mấy phụ nhân kia vẫn thích châm chọc mỉa mai, nhưng trong thôn rất nhiều người không hề bất hòa đối Mạnh Sơ Hi, ngẫu nhiên ngồi chung xe bò cũng liền chào hỏi bắt chuyện.
Đối những người từng khi dễ Chu Thanh Ngô, Mạnh Sơ Hi chỉ là không nóng không lạnh ứng vài tiếng, nàng đối nhân xử thế ôn hòa, biết lễ biết phép, tiếng nói lại ôn nhuận dễ nghe, đều làm cho người thực yêu thích.
Trong thôn Liễu gia đại tẩu hôm nay cũng từ trấn trên trở về, nhìn đến Mạnh Sơ Hi sọt trúc đầy ắp đồ vật linh tinh, nhịn không được cảm khái nói: "Từ lúc ngươi đến, Thanh Ngô ngày tháng trôi qua thật tốt, trước kia nàng cũng chưa từng mua đồ vật nhiều như vậy."
Mạnh Sơ Hi hơi hơi mỉm cười: "Là nàng lo lắng ta chịu khổ, cho nên mới tùy ý ta mua những thứ này. Hơn nữa đều là nhu yếu phẩm sinh hoạt, tới gần cuối năm cần phải trữ trong nhà một ít."
Liễu gia đại tử cảm khái nói: "Ngươi thật có lòng."
Gần nhất Chu Thanh Ngô thay đổi bọn họ đều xem ở trong mắt, không chỉ có ăn mặc tốt hơn, sắc khí tinh thần đều thay đổi, cũng bắt đầu trổ mã trở nên xinh đẹp. Đừng nói đám phụ nhân kia, ngay cả Liễu gia đại tẩu đều cực kỳ hâm mộ. Tuy rằng Mạnh Sơ Hi đối bọn họ nói rằng, người nhà nàng mất hết chỉ còn lại một mình nàng, nàng cũng không phải đại tiểu thư, nhưng là có thể hào phóng cấp Chu Thanh Ngô cải thiện sinh hoạt, trên người tất nhiên có không ít bạc, vẫn là người câm kia nhặt được bảo.
Mấy ngày nay thời tiết đều thực không tồi, Mạnh Sơ Hi cùng vài người dọc theo đường đi trò chuyện, không khí cũng coi như hòa thuận. Đến đầu thôn, nàng một mình tách ra trở về nhà, một chuyến đi về sắc trời đã muộn, phía tây thái dương hoàn toàn chìm xuống, chỉ còn đọng lại một chút ráng đỏ trên mấy rặng thông già xa xa.
Trong thôn lối mòn nhỏ quanh co khúc khuỷu, ven đường cây cỏ mọc um tùm, cỏ dại khô vàng một mảnh kéo dài ngút tầm mắt. Mạnh Sơ Hi nhanh hơn bước chân, ánh mắt theo thói quen hướng xa xa nhìn, chờ đến băng qua một gốc cây hòe già, liền có thể nhìn đến Chu Thanh Ngô đứng trước cửa đợi.
Thiếu nữ dáng nhỏ gầy đứng ở nơi kia lộ ra một cỗ cô đơn, vừa nhìn thấy Mạnh Sơ Hi, lập tức theo lối mòn từ gò đất chạy xuống.
Mạnh Sơ Hi nhịn không được lộ ra ý cười, bước chân càng thêm nhanh. Chờ đến nàng đi ngang nhà Lưu đại thẩm, thiếu nữ đã chạy xuống sườn núi, không ngừng hướng về phía này đuổi đi qua.
Mạnh Sơ Hi nghĩ mình thật giống dưỡng nữ nhi, kia thiếu nữ vừa ngoan lại đáng yêu,