Nâng Cốc Nói Chuyện Dưỡng Ngô

Khuynh tâm vì nàng


trước sau

Sinh hoạt trong thôn thập phần đơn giản, công việc bắt đầu khi mặt trời mọc, và kết thúc khi mặt trời lặn. Trong thôn cũng không có mấy hoạt động vui chơi, cuộc sống các nàng càng bình đạm đơn giản, nhưng loại sinh hoạt như thế này bởi vì có lẫn nhau làm bạn mà thêm rất nhiều hạnh phúc.
Trứng tằm đã nở thành công, Mạnh Sơ Hi hái lá dâu vào buổi sáng, sau đó đem về xử lý trong sân nhà.
"Lá dâu nuôi tằm không thể ướt, cũng không thể phơi quá khô, bằng không tằm ăn sẽ sinh bệnh." Mạnh Sơ Hi một bên phân loại các lá non đã hái, một bên đối Chu Thanh Ngô giải thích.
Chu Thanh Ngô gật gật đầu, nàng lấy dao cắt lá dâu thành sợi, loại chuyện này nàng làm tốt hơn Mạnh Sơ Hi nhiều, vì thế hai người phân chia công việc, Mạnh Sơ Hi đem lá dâu sàng lọc, chọn ra những sợi lá tươi non nhất cho tằm mới nở ăn.
Sau khi ăn no, những con tằm ngày một lớn lên, thay đổi từng ngày.
Thanh minh đã qua, Mạnh Sơ Hi theo Chu Thanh Ngô đi lên núi bái tế cha mẹ nàng. Hai tòa mộ bằng đất đơn giản đã ngăn cách tất cả hạnh phúc cùng tình thân trước đây của Chu Thanh Ngô. Chu Thanh Ngô cũng không khóc, thần sắc ngoài dự đoán bình tĩnh, thậm chí mỉm cười nhìn Mạnh Sơ Hi bên cạnh, nàng cảm thấy cha mẹ cũng sẽ thay nàng vui vẻ.
Chu Thanh Ngô không thể nói chuyện, Mạnh Sơ Hi cũng thực an tĩnh, chỉ là lúc hai người đốt hương xong chuẩn bị rời đi, nàng thấp giọng nói một câu: "Bá phụ bá mẫu, con sẽ chăm sóc Thanh Ngô thật tốt."
Một câu khiến trong lòng Chu Thanh Ngô không diễn tả được cảm động cùng vui mừng, rồi lại có chút sợ hãi không dám hy vọng xa vời.
Sau thanh minh, mạ non đã nhuộm xanh biếc cả một cánh đồng, bốn phía tẫn hiện sinh cơ. Mạ trong đất cũng cao hơn ba tấc, chờ đến cuối tháng năm, những cây mọc tốt có thể sẵn sàng để cấy.
Những loài hoa dại đủ màu sắc nở trên núi hết sức rực rỡ, đoạt tròng mắt người nhất chính là hoa đỗ quyên cùng hoa kế mộc. Từng cụm hoa đỗ quyên màu hồng phấn mọc ra từ bụi rậm, hoàn toàn không cần dựa vào bạn bè xung quanh để tạo thành một vùng cảnh quan tươi đẹp. Cũng có một ít cây thấp thấp vây quanh ở bên nhau, tựa như một đám mây hồng, ngẫu nhiên còn có hoa đỗ quyên màu đỏ rực phá lệ bắt mắt, giống như ngọn cờ đỏ vươn lên từ trong một mảnh hồng, đặc biệt diễm lệ.
Hôm nay Chu Thanh Ngô không theo cùng, nguyệt sự của nàng đã tới, tuy nói sau khi điều trị đã tốt hơn rất nhiều, không hề đau đến dọa người như vậy, nhưng luôn là không thoải mái. Mạnh Sơ Hi muốn đi kiểm tra ruộng, nhìn xem nước trong ruộng có bị rò rỉ hay không, cho nên không để nàng đi theo.
Đắp lại một vài chỗ bờ ruộng bị xói mòn, Mạnh Sơ Hi ngồi xuống nhìn cái mương bên cạnh, không ngoài dự liệu của nàng, bên trong có rất nhiều cá chạch, nàng nhìn đến trong lòng âm thầm kinh hỉ. Chờ đến cấy lúa xong, lúa trổ bông rồi liền có thể bắt cá chạch.
Ngẩng đầu phát hiện trên vách núi đá có một cụm hoa đỗ quyên phá lệ đẹp mắt, trong đó có vài bông thật xinh đẹp, Mạnh Sơ Hi không khỏi có chút ý động. Nghĩ nghĩ, nàng buông cuốc xuống, chậm rãi dọc theo sườn núi bò lên. Vách núi hơi dốc nhưng cũng may là không cao, lại có bụi cây rậm rạp dùng để mượn lực, dựa vào thân thủ của cơ thể này, nàng rất nhanh trèo lên trên.
Tay trái của nàng bắt lấy một bụi cây ổn định thân thể, tay phải liền đi hái đóa hoa nàng nhìn trúng. Thành công đem hoa hái xuống, Mạnh Sơ Hi lắc lắc tay trái, nhẹ nhẹ tê một tiếng, vừa rồi nàng không cẩn thận nắm trúng gai, ngón tay tựa hồ bị gai đâm rồi.
Bất quá Mạnh Sơ Hi nhìn nhìn hoa trong tay, lại nở nụ cười, khá xinh đẹp, Chu Thanh Ngô hẳn là sẽ thích. Từ phía trên nhảy xuống, nàng nhìn một mảnh hoa đỗ quyên trước mặt, đơn giản cầm cái cuốc theo đường nhỏ lên núi.
Trên núi có rất nhiều bụi cây, trong tầm mắt xông ra nhiều nhất chính là hoa đỗ quyên cùng hoa kế mộc. Chọn những bông tốt nhất, Mạnh Sơ Hi hợp chúng lại, cẩn thận xem xét, lại chọn vài nhành cỏ mượt mà để vào, sửa sang một chút liền thành một bó hoa thập phần xinh đẹp.
Đang chuẩn bị tìm thêm một ít hoa dại điểm xuyết, Mạnh Sơ Hi đột nhiên ngửi được mùi hương quen thuộc, là hương hoa lan. Nàng theo mùi hương tìm kiếm, cuối cùng ở giữa một mảng cây cối tìm được một gốc hoa lan rừng, hoa bằng ngón tay, bốn năm đóa vừa lúc nở ra, cánh hoa màu xanh vàng vươn dài, lộ ra bên trong lưỡi hoa màu tím hơi cuộn lại. Cỗ mùi hương này gần ngay trước mắt, ngào ngạt hương thơm, lại là một cỗ u hương khiến người ta nhịn không được muốn ngửi nhiều một chút, hoàn toàn không cảm thấy nùng liệt.
Đây là xuân lan, Mạnh Sơ Hi nhịn không được cảm thấy vui mừng, nàng thích nhất hoa lan, không gì sánh nổi. Đặc biệt là loại lan rừng đơn giản không hề có sắc thái diễm lệ này, nàng xem xét thân rễ của nó, cẩn thận đào nó ra khỏi đất.
Hoa lan kiều quý, hoa lan rừng dễ sống nhưng sau khi đào về phải sang năm mới tiếp tục nở hoa, cần phải cẩn thận. Nghĩ mấy ngày trước đây các cô nương trong thôn cài hoa lan trên đầu, ở bờ sông vui cười nói chuyện với nhau, trong lời nói mang theo cao hứng tự đắc, lúc ấy Chu Thanh Ngô còn nói hoa đó rất thơm.
Ngửi ngửi hoa lan mang đến u hương, Mạnh Sơ Hi nhấp miệng mỉm cười, cuối cùng mang theo xuân lan cùng một bó hoa dại trở về nhà.
Trên đường nàng gặp Liễu thị, Liễu thị dẫn theo bên người một nữ tử trẻ tuổi, tóc tai vấn lên gọn gàng. Quần áo trên người nàng ta rất tinh xảo, ba tầng y sam bằng tơ lụa, chỉ bạc thêu tuyến, thực đẹp đẽ quý giá, hơn nữa phía sau còn có hai nha hoàn theo hầu, vừa thấy liền biết tiểu thư nhà giàu.
Hơi sửng sốt, Mạnh Sơ Hi liền đoán được đối phương hẳn là người trong thôn thường xuyên nhắc tới Chu An Nhi, cũng chính là con gái nhà thôn trưởng, nghe nói gả cho nhà giàu ở huyện Giang Âm, rất là hiển quý.
Nàng thoáng nhìn Chu An Nhi, đối phương cũng đang đánh giá nàng. Năm nay ăn tết bởi vì nhà chồng xảy ra chút chuyện, Chu An Nhi chưa kịp trở về thăm viếng, kéo dài tới lúc này mới trở về thôn.
Trở lại Chu gia thôn nàng nghe nhiều nhất trừ bỏ người khác đối nàng nịnh hót lấy lòng, chính là chuyện về tiểu người câm Chu gia nhặt được một nữ nhân. Nghe nói Mạnh tiểu thư kia chẳng những xinh đẹp còn rất tài năng, kiến thức lại uyên bác, nàng có chút tò mò nên mới gặp Liễu Thị hỏi chuyện, liền đi tới nơi này.

Chu An Nhi nhìn trước mắt nữ tử ăn mặc một thân thiển sắc y sam, bộ dáng đơn giản mộc mạc, nhưng cho dù là trang phục lao động tầm thường, như cũ không che được trên người nàng vẻ nhàn nhã ôn nhuận, đặc biệt gương mặt kia, sinh đến quá phận tinh xảo. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách của nàng, bên trong sáng rọi hoàn toàn không có biện pháp che đậy, cùng tiểu sơn thôn cũ nát này rất không hợp nhau.
Lại nhìn trên tay nàng cầm cái cuốc, tay kia còn phủng một bó hoa dại được sửa sang rất xinh đẹp, nàng xuất hiện ở chỗ này lại không chút nào đột ngột, thoạt nhìn nàng càng hợp với một thân hoa phục trên người chính mình. Dù cho chính mình mặc đẹp hơn nàng rất nhiều, nhưng Chu An Nhi lại sinh ra một loại cảm giác khó có thể miêu tả, loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt sau khi Liễu thị giới thiệu tên tuổi nàng với mình, đối phương thần sắc không hề biến hóa, chỉ là hơi hơi đối chính mình gật đầu.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, trước kia cũng không hề giao thoa, nhưng Chu An Nhi mạc danh cảm thấy chính mình tựa hồ ở nơi nào gặp qua nàng, đồng thời rất rõ ràng bản thân không thích nữ nhân này. Mạnh Sơ Hi rõ ràng đang đánh giá chính mình, nhưng trong mắt cũng không giống những người khác trong thôn mang theo hâm mộ cùng ghen ghét, huống chi đệ đệ mình còn nói, nữ nhân lai lịch không rõ này thật sự đáng sợ, xem ra nàng ta đã từng khi dễ đệ đệ mình.
Liễu thị nhìn hai cô nương đẹp nhất trong thôn, so sánh một trận, ánh mắt lại dừng trên mặt Mạnh Sơ Hi, trong lòng ngăn không được cảm khái, nàng ấy mặc trang phục như vậy vẫn không che được mấy phần xinh đẹp.
Đương nhiên Liễu thị rất nhanh cảm giác được Chu An Nhi không vui, không khí có chút xấu hổ. Lối mòn này không rộng, Chu An Nhi không nhường bước, cũng không định để người khác đi qua, Mạnh Sơ Hi cũng cảm giác được Chu An Nhi địch ý, nhưng cũng chưa nói cái gì, chỉ là nghiêng người tránh ra, chờ nàng ta rời đi trước.
Liễu thị đối Mạnh Sơ Hi ấn tượng cũng không tồi, lập tức vội vàng giúp đỡ giải vây, nàng sớm liền thấy được bó hoa trong tay Mạnh Sơ Hi, còn có một cỗ mùi thơm hoa lan thấm vào ruột gan, lập tức cười nói: "Sơ Hi thật khéo tay, mấy cành hoa dại đều được ngươi chỉnh đến xinh đẹp như vậy."
Mạnh Sơ Hi nhìn nhìn bó hoa trong tay, nhấp ra một nụ cười nhẹ: "Liễu tẩu bận rộn tự nhiên không tâm tư làm này đó, là ta nhàn rỗi mà thôi."
"Đây cũng không phải việc nhàn rỗi, người thô lỗ như ta không khéo léo, mùi hương này ta vừa ngửi liền biết là hoa lan, thơm thật sự."
Vừa nói Liễu thị vừa thoáng nhìn sọt trúc của Mạnh Sơ Hi, bên trong liền phóng một bụi hoa lan đang nở rộ.
Mạnh Sơ Hi gật đầu: "Vừa lúc gặp."
Liễu thị nguyên bản còn muốn hỏi Chu

Thanh Ngô đâu rồi, nhưng Chu An Nhi ở đây, Liễu thị không thể bỏ lơ nàng ta, hơn nữa nàng ta tựa hồ không thích Mạnh Sơ Hi, vội vàng nói: "Vậy liền không trì hoãn ngươi trở về, An Nhi mới từ phủ Giang Ninh trở về, ta mang nàng đi dạo." Liễu thị nói xong, ra hiệu Chu An Nhi đi qua.
Một câu từ phủ Giang Ninh trở về xem như cho Chu An Nhi mặt mũi, nàng ta thần sắc hòa hoãn chút, liếc nhìn Mạnh Sơ Hi nói: "Loại hoa dại này nhìn diễm lệ, nhưng phẩm tướng không tốt, ở thôn dã ai đều có thể bình luận một phen, không lên được mặt bàn, so không được với mẫu đơn thược dược vốn là đẹp đẽ quý phái. Bất quá hoa lan phẩm tính cao khiết, u hương hợp lòng người, chính là có chút đạp hư."
Mạnh Sơ Hi không khỏi có chút buồn cười, Chu An Nhi hẳn là lớn hơn Chu Thanh Ngô vài tuổi, nói chuyện liền như vậy loanh quanh lòng vòng, một chút cũng không đáng yêu bằng tiểu cô nương nhà nàng.
Nàng đem hoa cầm lấy tới nhìn nhìn, mỉm cười nói: "Hoa dại thích ứng sơn dã, đến lúc nở rộ chính là nó trong xương cốt khiêm tốn cứng cỏi, diễm lệ lại không rêu rao, không cầu danh lợi cho nên cũng không quan tâm người ta xem nó như cỏ dại ven đường. Cửa nhà phú quý thích hợp mẫu đơn thược dược tranh nhau khoe sắc, lại khó có thể tự do nhiệt liệt như chúng nó, lên không được mặt bàn, bất quá là mặt bàn quá nhỏ."
Nàng lúc đầu vẫn trầm tĩnh như nước từ từ kể ra, đến mặt sau càng nói khóe miệng ý cười càng rõ ràng, Chu An Nhi bị nàng chặn lại nói không nên lời, tức giận đến sắc mặt tái xanh, nhìn đến nàng cư nhiên còn cười thiếu chút nữa không nhịn xuống.
Nha hoàn phía sau xem mặt đoán ý, vội vàng tiến lên vài bước, đang muốn làm khó dễ, Mạnh Sơ Hi lại hơi lui một bước: "Liễu tẩu bồi khách nhân đi, ta về trước."
Nói xong, nàng trực tiếp nhảy xuống bờ ruộng, dáng người nhẹ nhàng đi hai bước rồi lại nhảy trở lên lối mòn, đối tiểu cô nương cách nàng chưa đầy năm bước nở nụ cười, lại âm thầm đem hoa giấu ở sau lưng.
"Thanh Ngô, sao muội lại tới đây."
Chu An Nhi tự nhiên thấy Mạnh Sơ Hi cười, vẻ mặt của nàng hoàn toàn khác xa so với lúc nãy, cho dù trong lòng Chu An Nhi không thoải mái, cũng không thể không thừa nhận Mạnh Sơ Hi thực xinh đẹp.
Chu Thanh Ngô ở nhà đợi nửa ngày không thấy Mạnh Sơ Hi trở về, trong lòng có chút không bỏ xuống được, liền ra tới tìm nàng, lưu Ô Ô ở lại giữ nhà.
Xa xa nàng liền thấy được Chu An Nhi một thân hoa phục, còn có Mạnh Sơ Hi bị hai người che ở trên đường. Vừa rồi cách đến xa nàng không nghe rõ các nàng nói chuyện, nhưng trực giác nói cho nàng Chu An Nhi đối Mạnh Sơ Hi không có ý tốt gì, lập tức trong lòng quýnh lên chạy nhanh lại đây.
Nàng vừa tới Mạnh Sơ Hi liền thấy nàng, Chu Thanh Ngô nhìn Mạnh Sơ Hi nhảy xuống bờ ruộng một cái lại nhảy lên, trên gương mặt vốn bình tĩnh đạm mạc kia lộ ra ý cười ấm áp, điều này lập tức xoa dịu trái tim đang nóng như lửa đốt của nàng. Nàng cũng liền vô tâm tư để ý tới Chu An Nhi, mãn tâm mãn nhãn mà đón người đi qua.
Mạnh Sơ Hi thấy nàng duỗi tay hỏi chính mình: Không có việc gì đi.
Đồng thời đôi mắt còn xem xét hai người phía sau nàng, ý tứ không cần nói cũng biết.
Mạnh Sơ Hi cúi đầu cười khẽ, lắc lắc đầu: "Để muội chờ đến sốt ruột rồi."
Chu Thanh Ngô lắc đầu, sau đó cái mũi không tự giác động đậy, hướng Mạnh Sơ Hi ngửi ngửi, bộ dáng này miễn bàn nhiều đáng yêu. Mạnh Sơ Hi càng xem càng nhịn không được cười, duỗi tay nhéo nhéo cái mũi của nàng: "Muội làm gì giống như tiểu cẩu vậy?"
Chu Thanh Ngô híp mắt co rúm lại một chút, theo sau lại đỏ mặt, rất là ngượng ngùng nói: Trên người của tỷ thơm quá, hương hoa lan.
Mạnh Sơ Hi không biết vì cái gì, nhìn Chu Thanh Ngô như vậy, nàng luôn nhịn không được trong lòng nhũn ra, liền muốn sủng nàng ấy, lại trêu đùa nàng ấy.
"Cái mũi linh như vậy? Mệt ta còn muốn cho muội một kinh hỉ, cái này đều không có." Nàng giống như tiếc nuối nói.
Chu Thanh Ngô vội lắc đầu: Không có, muội sẽ rất kinh hỉ.
Cặp mắt to của nàng phảng phất có thể nói, Mạnh Sơ Hi cảm thấy có đôi khi đều không cần xem nàng đánh thủ ngữ, liền có thể đọc hiểu ý tứ trong mắt nàng. Vì thế đơn giản đem bó hoa dại giấu ở sau lưng lấy ra, đưa cho Chu Thanh Ngô.
Tiểu cô nương nhìn đến hoa sửng sốt một lúc lâu, đôi mắt chớp chớp, ngón trỏ tay phải giật giật mới nói: Cho ta?
Mạnh Sơ Hi tinh tế bắt được trong mắt nàng một mạt kinh ngạc cùng vui mừng, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong tay phủng bó hoa chặt một chút, hơi dời đi ánh mắt nhìn dưới chân, lúc này mới nói: "Hoa trên núi nở rất đẹp, ta liền hái một chút, ghép chúng lại với nhau khá xinh đẹp, ta liền mang về tặng cho muội."
Chu Thanh Ngô trong mắt có một mạt ánh sáng rực rỡ lấp lánh, nàng tiếp nhận hoa cúi đầu ngửi ngửi, lại không ngừng đánh giá, khóe miệng một đôi má lúm đồng tiền phá lệ rõ ràng.
Không chỉ có Mạnh Sơ Hi, ngay cả mặt sau dừng lại bước chân Chu An Nhi cùng Liễu thị đều có thể rõ ràng nhìn ra Chu Thanh Ngô quanh thân sung sướng cùng vui vẻ.
Chu An Nhi bởi vì nhà chồng bên ngoài làm buôn bán, đã thật lâu không hồi Chu gia thôn, trong ấn tượng tiểu người câm kia rõ ràng luôn súc ở trong thế giới chính mình, đừng nói tươi cười, ngay cả biểu tình trên mặt đều rất ít, điều này làm cho Chu An Nhi cảm thấy không thể tưởng tượng.
Dù có người nói cho chính mình, cuộc sống của tiểu người câm hiện nay thay đổi long trời lở đất, sinh hoạt khá hơn nhiều, nhưng dáng vẻ hạnh phúc của nàng ấy lúc này, dù Chu An Nhi ở nhà phú quý cũng chưa từng gặp qua, liền chỉ vì một bó hoa dại thôi sao? Thật đúng là đáng thương!
"Ta đều xuất giá gần một năm, trong thôn vẫn là cái dạng này không có gì biến hóa, Chu Thanh Ngô ngươi vẫn không học được nói chuyện, như cũ là cái người câm." Chu An Nhi thong thả ung dung nói, tựa hồ thật đáng tiếc.
Chu Thanh Ngô nghe được sửng sốt, bất quá nhìn cũng không nhìn nàng ta, chỉ là nhìn Mạnh Sơ Hi.
Mạnh Sơ Hi thấy được nét tươi cười trên mặt tiểu cô nương trong nháy mắt đọng lại, liền ngốc lăng nhìn chính mình, cảm giác đau đớn bốc lên trong ngực đảo mắt liền biến thành tức giận khó có thể dập tắt. Nhưng nàng không thể tranh cãi cùng Chu An Nhi, chuyện này sẽ mang đến cho Chu Thanh Ngô thêm nhiều thương tổn cùng phiền toái.
Vì thế nàng liễm hạ mi, ánh mắt lạnh lùng mà quay đầu liếc Chu An Nhi: "Vậy đã làm sao, có mấy người sống cả đời cũng không học được nói tiếng người, Thanh Ngô nhà ta vẫn còn nhỏ, hơn nữa nàng nói chuyện rất tốt."
Dứt lời cũng không màng Chu An Nhi sắc mặt tái xanh, nắm tay Chu Thanh Ngô lập tức về nhà.
Liễu tẩu xem đến trợn mắt há hốc mồm, trong lòng đối Mạnh Sơ Hi bội phục sát đất, này miệng lưỡi thật là lanh lợi, hơn nữa một chút đều không cố kỵ Chu An Nhi, chọc cho nàng ta tức đến muốn mạng.
Chu An Nhi nghiến răng nghiến lợi, quăng tay áo một chút hứng thú đều không còn, cả giận nói: "Không đi chơi nữa, về nhà!"
Chu Thanh ngô được Mạnh Sơ Hi nắm tay, dọc theo đường đi cũng chưa có thể áp xuống kia một đôi tiểu má lúm đồng tiền, tay phải phủng hoa dại, thỉnh thoảng nhìn xem hoa, lại nhìn nhìn Mạnh Sơ Hi, tim đập đến bay nhanh.
Nàng thật sự không có biện pháp khống chế chính mình, nàng hận không thể ôm Mạnh Sơ Hi biểu đạt niềm hạnh phúc vào lúc này, loại cảm giác này quá mãnh liệt, mãnh liệt đến Chu Thanh ngô mơ hồ phát giác chính mình tựa hồ có chút không đúng rồi.
Nàng không muốn rời đi Mạnh Sơ Hi, các nàng lại không phải người thân, loại cảm giác khiến cho nàng tim đập gia tốc, nàng tựa hồ đã từng đọc qua ở trong sách, gọi là khuynh mộ.
--------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thật từ nơi này có thể cảm giác được không chỉ có Chu Thanh Ngô, Mạnh Sơ Hi đối Chu Thanh Ngô cảm tình cũng thực không bình thường, đã là phía trên tình thân phía dưới tình yêu, nhưng nàng cũng không nghĩ theo phương diện này, cho nên đem Chu Thanh Ngô liêu hỏng rồi. Cho dù không yêu đương, các nàng cũng có thể ngọt ngào sủng nịch mà làm bạn cả đời.
Đậu mầm bắt đầu thông suốt, rối rắm không tránh được, Mạnh Sơ Hi muốn thông suốt càng khó, cho nên Đậu giá còn phải cố gắng thêm, bẻ cong nàng, chiếm lấy nàng!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện