Nâng Cốc Nói Chuyện Dưỡng Ngô

Cởi quần áo.....


trước sau


Chu Thanh Ngô căn bản cái gì đều không kịp nghĩ, liền sợ Mạnh Sơ Hi từ trên dốc núi ngã xuống. Này hết thảy phát sinh thật sự mau, cơ hồ là Mạnh Sơ Hi vừa nói xong, thân thể nàng đã rơi xuống, ngã nhào vào trong vòng tay của Chu Thanh Ngô.
Nàng có thể cảm giác rõ ràng tiểu cô nương trong nháy mắt dùng sức buộc chặt hai tay, khẩn trương mà vội vàng, phảng phất ôm lấy trân bảo vào lòng. Mắt thấy hai người đều phải ngã xuống, lưng Chu Thanh Ngô sắp sửa trực tiếp nện vào cọc nhọn trên mặt đất, vòng eo Mạnh Sơ Hi bỗng nhiên một ninh, duỗi tay nhanh chóng bắt được một cây trúc. Tay trái của nàng ôm eo Chu Thanh Ngô, nương theo lực kéo mà trực tiếp nhào trở lại đường dốc.
Cỗ lực đạo này lớn đến mức Mạnh Sơ Hi hai tay hộ trên người Chu Thanh Ngô đánh vào thân cây trúc, tay trái bị sọt kẹp lấy trực tiếp đau đến chết lặng, Mạnh Sơ Hi nhẫn nại không rên một tiếng, sắc mặt cũng không bởi vì hóa hiểm vi di mà nhẹ nhàng. Vừa mới kinh hồn chưa định, nàng nghe được tiếng vải vóc xé rách, cùng với Chu Thanh Ngô kêu rên thanh, vội vàng đứng thẳng thân thể muốn nhìn xem nàng ấy làm sao vậy.
Chu Thanh Ngô nằm ở trên đường dốc sắc mặt có chút trắng bệch, Mạnh Sơ Hi vội vội vàng vàng đi xem nàng ấy, duỗi tay bắt lấy quần áo nàng ấy muốn nhìn phía sau lưng, nhưng là Chu Thanh Ngô thấy được tay trái người kia một vệt đỏ ửng, liền ngồi dậy muốn trước đi xem xét tay trái Mạnh Sơ Hi.
Vừa mới được Chu Thanh Ngô nâng lên tay trái, Mạnh Sơ Hi liền phát hiện nguyên do nàng ấy rên lên. Nửa người trên của Chu Thanh Ngô được Mạnh Sơ Hi che chở không bị thương, nhưng dưới chân nàng ấy đứng không vững, một chút trượt đi ra ngoài, một phiến cọc trúc đâm sượt qua ống quần của nàng ấy, phá ra một mảnh vải vóc.
Bị quần áo che khuất, Mạnh Sơ Hi nhìn không tới vết thương thế nào, nhưng dòng máu đỏ tươi đã theo quần áo thấm ra, còn có vài sợi đỏ tươi theo da thịt lộ bên ngoài trượt đi xuống.
Mạnh Sơ Hi lấy tay đem sọt trúc gần như rỗng không trên lưng ném qua một bên, lại cởi xuống chiếc giỏ trên người Chu Thanh Ngô, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương cho nàng ấy.
Chu Thanh Ngô còn không thành thật, đánh xuống tay thế hỏi Mạnh Sơ Hi có hay không bị thương.
Mạnh Sơ Hi chau mày, ngẩng đầu liếc nàng một cái, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng lại khiến cho Chu Thanh Ngô ngoan ngoãn, dựa vào nơi đó chờ Mạnh Sơ Hi kiểm tra cho nàng. Chỉ là dùng ánh mắt tiếp tục đánh giá Mạnh Sơ Hi, phát hiện nàng ấy trừ bỏ tay trái đâm đỏ cũng không có bị thương, mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
Bên kia Mạnh Sơ Hi đã đem quần áo nàng xé mở, lộ ra miệng vết thương đỏ máu. May mắn cọc trúc bén nhọn không có trực tiếp chui vào, nhưng là dán cẳng chân chọc đi qua, lưu lại một đạo vết thương hẹp dài, da tróc thịt bong, vừa thấy liền biết có bao nhiêu đau.
Nhìn cọc trúc kia nhiễm huyết, Mạnh Sơ Hi trong lòng từng đợt lạnh cả người, không dám tưởng tượng nếu vừa rồi nàng không phản ứng kịp, hoặc là chậm, nàng đè lên người Chu Thanh Ngô té xuống, chờ đợi nàng ấy lại là hậu quả gì. Máu chảy đến có chút dọa người, Mạnh Sơ Hi bất chấp mặt khác, bỗng nhiên dùng sức xé xuống chính mình một mảnh vạt áo trắng sạch sẽ bên trong, nhanh chóng quấn lại cầm máu.
Miệng vết thương bị mạnh mẽ ngăn chặn, Chu Thanh Ngô đau đến cả người căng chặt, cái trán mồ hôi lạnh lập tức liền xông ra. Mạnh Sơ Hi trên tay gân xanh hiện lên, ngước mắt nhìn Chu Thanh Ngô đang dùng sức cắn chặt răng, thế cho nên gương mặt đều rung động vài cái, hiển nhiên là đang cực lực nhẫn nại.
Ngày xưa Mạnh Sơ Hi đều phá lệ ôn hòa, đặc biệt đối Chu Thanh Ngô càng ôn nhu sủng nịch, nhưng hiện tại trên người nàng áp khí phá lệ thấp, nàng như vậy ngồi xổm xuống cúi đầu, Chu Thanh Ngô đều có thể nhìn đến lông mày nàng gắt gao nhíu lại.
Tuy rằng Mạnh Sơ Hi hiện tại có chút dọa người, bất quá Chu Thanh Ngô lại từ giữa phẩm đến một cổ ngọt ngào, cho dù giờ phút này vết thương trên chân đau đến xuyên tim, trong lòng nàng vẫn có một niềm vui thầm kín.
Mạnh Sơ Hi thực khẩn trương nàng, dù cho loại khẩn trương này còn chưa phải loại cảm tình mà nàng nghĩ đến, nhưng cũng đủ để an ủi trái tim bị dày vò của Chu Thanh Ngô.
Đánh giá máu đã ngừng chảy, Mạnh Sơ Hi cẩn thận nơi lỏng miếng vải, quay đầu qua dòng suối bên kia giặt sạch, chuẩn bị lau vết máu trên chân Chu Thanh Ngô, quấn kĩ lại rồi đưa nàng về nhà đắp thuốc.
Nhìn máu tươi ở trong nước vựng khai một mảnh màu đỏ, Mạnh Sơ Hi cảm thấy trong lòng nghẹn một hơi, đau xót tích tụ không tiêu tan, lại thiêu đốt đến nàng khó chịu. Loại khó chịu này lúc nàng quay đầu nhìn đến vết thương trên người Chu Thanh Ngô liền càng thịnh.
Tiến lên đỡ Chu Thanh Ngô đi mấy bước, để nàng ấy ngồi xuống một chỗ bằng phẳng chút, chính mình lại nửa quỳ trên mặt đất đem chân Chu Thanh Ngô cẩn thận đặt ở trên đùi mình, cúi đầu dùng vải ướt từng chút lau sạch vết máu.
Cẳng chân da thịt trắng nõn lại trở nên sạch sẽ không còn vết máu, nhưng kia vạch phá một đạo huyết nhục mơ hồ cũng liền càng rõ ràng. Lực đạo trên tay Mạnh Sơ Hi ban đầu rất nhẹ và ổn định, nhưng càng đến gần vết thương, nàng lại càng siết chặt mảnh vải trong tay, đến cuối cùng tay nàng đều trở nên run rẩy. Nhưng từ đầu đến cuối nàng đều không ngẩng lên, cũng không nói một lời, khiến Chu Thanh Ngô trong lòng cũng là bất ổn.
Sau khi lau khô vết máu, Mạnh Sơ Hi ném mảnh vải đi, lại giơ tay xé xuống một mảnh vạt áo trong. Chu Thanh Ngô duỗi tay muốn ngăn cản, lại bị Mạnh Sơ Hi khinh phiêu phiêu liếc mắt một cái rụt trở về, trong lòng Chu Thanh Ngô có chút tiếc, bộ y phục này đều xé hỏng rồi.
Mạnh Sơ Hi đôi tay nhéo vải trắng, nhìn thương tích trên chân Chu Thanh Ngô, tạm dừng một lát rốt cuộc mới nói: "Sẽ rất đau, muội nhịn một chút."
Tiếng nói của nàng có chút ách, mang theo một tia run rẩy, Chu Thanh Ngô ngực căng thẳng, càng sợ hãi bởi vì ánh mắt Mạnh Sơ Hi đỏ bừng, bên trong đông lạnh đều che không được đau lòng cùng lo lắng.
Mảnh vải quấn lên vết thương, chân Chu Thanh Ngô không tự giác run lên một chút, ngay sau đó chính là thân thể cứng đờ. Mạnh Sơ Hi cắn răng băng bó tốt cho nàng, thay nàng đem quần áo buông xuống.
Mạnh Sơ Hi thu dọn một chút, sau đó trực tiếp đưa lưng ngồi xổm trước mặt Chu Thanh Ngô.
Chu Thanh Ngô nhìn con dốc có chút gập ghềnh, duỗi tay cẩn thận điểm điểm lên đầu vai Mạnh Sơ Hi, Mạnh Sơ Hi ninh mi quay đầu khiến Chu Thanh Ngô sợ hãi, nhưng vẫn đánh xuống tay thế: Không dễ đi, tỷ đừng cõng ta.
Mạnh Sơ Hi liền như vậy nhìn nàng, cũng không đứng dậy, cũng không nói lời nào. Chu Thanh Ngô không có biện pháp, thật cẩn thận ghé vào trên lưng người kia, nữ nhân dưới thân thực mềm mại đơn bạc, một chút đều không rắn chắc, nhưng lúc đứng dậy, nàng ấy lại đem nàng bảo hộ chặt chẽ trên lưng, theo đường nhỏ từng bước một đi trở về.
Bởi vì sợ lại té ngã, Mạnh Sơ Hi đi rất chậm, mỗi một bước đều có chút xóc nảy, nhưng đôi tay nàng rất vững vàng nâng Chu Thanh Ngô, ánh mắt thường thường liếc thương tích trên chân nàng ấy, cũng không có làm nàng ấy trượt xuống.
Sau khi vượt qua khe núi đường đi sẽ tốt hơn nhiều, nơi này đều là đường dốc, Chu Thanh Ngô rõ ràng nghe được Mạnh Sơ Hi tiếng thở gấp gáp, cùng nhịp tim càng ngày càng dồn dập.
Mồ hôi trượt dài trên thái dương nàng, từ bên tai nhỏ xuống cằm, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu ở trên sườn mặt Mạnh Sơ Hi, khiến cho những giọt mồ hôi đều sáng lấp lánh.
Chu Thanh Ngô nghiêng đầu lặng lẽ đánh giá, chờ Mạnh Sơ Hi cõng chính mình từ khe núi đi tới lối mòn bằng phẳng trong thôn, mồ hôi hàm ướt đã từ trán chảy tới lông mi, trong suốt như pha lê. Chu Thanh Ngô có kinh nghiệm, biết loại cảm giác này rất không thoải mái. Quả nhiên Mạnh Sơ Hi nhắm đôi mắt, ý đồ ngăn cản mồ hôi rơi vào trong mắt.
Chu Thanh Ngô thấy thế vội vàng nhéo ống tay áo cọ lên trán nàng, đợi nàng có chuẩn bị liền nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mi nàng. Bởi vì được nàng cõng trên lưng, Chu Thanh Ngô có chút cố sức mà thò đầu, tỉ mỉ giúp Mạnh Sơ Hi lau sạch.
Trong lòng lo lắng bởi vì động tác tri kỷ này của nàng mà bình ổn lại, Mạnh Sơ Hi nghiêng đầu nhìn nàng vẫn là sắc mặt tái nhợt, tiếng nói nhu hòa: "Muội còn đau không?"
Thấy nàng rốt cuộc chịu nói chuyện với mình, Chu Thanh Ngô vội lắc đầu, lại đánh xuống tay thế: Ta không đau, tỷ trước phóng ta xuống dưới nghỉ ngơi một chút, tỷ ra thật nhiều mồ hôi.
Cõng một người từ khe núi đi trở về thôn, dù Chu Thanh Ngô có gầy thế nào, Mạnh Sơ Hi cũng muốn mệt đến quá sức, Chu Thanh Ngô có chút nóng vội.
Đích xác có chút mệt, nhưng thân thể này có nội lực, còn có thể chịu đựng được, bất quá Mạnh Sơ Hi cũng sợ chính mình thể lực không đủ, làm té ngã Chu Thanh Ngô, vì thế gật đầu dặn dò: "Ta khom người xuống, muội chậm rãi tiếp đất, chân phải đừng dùng sức, ngàn vạn đừng đụng tới vết thương."
Chu Thanh Ngô gật đầu, ở Mạnh Sơ Hi khom người xuống, đỡ vai nàng ấy mà bước một chân xuống đất. Mạnh Sơ Hi quay lại đỡ nàng đứng vững, bất chấp còn đang siễng khí, lại cúi đầu xem xét vết thương của nàng, cũng may không có tiếp tục đổ máu.
Nàng đứng lên nhìn Chu Thanh Ngô, tiểu cô nương vẻ mặt lo lắng, ở kia khoa tay múa chân: Trên người của tỷ toàn mướt mồ hôi.
Mạnh Sơ Hi bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tay trái vòng ôm phía sau che chở nàng, tay phải lại lần nữa không lưu tình chút nào điểm lên trán nàng. Chu Thanh Ngô bị nàng điểm đau, thân mình có

chút ngửa ra sau, che lại cái trán bẹp hạ miệng. Cũng may Mạnh Sơ Hi sớm che chở, lại đem người ôm trở lại vững vàng.
Nhìn thiếu nữ ở kia oan ức đến đỏ mắt, nàng cắn răng nói: "Hiện nay muội biết đau, biết ủy khuất rồi? Chân muội biết đau không? Nếu lúc đó muội té xuống, biết hậu quả gì sao?"
Càng nói Mạnh Sơ Hi cảm xúc càng kích động, nàng lúc ấy thật sự, thật sự muốn bị hù chết, nếu Chu Thanh Ngô xảy ra chuyện, nàng quả thực không dám tưởng chính mình sẽ thế nào.
Tiểu cô nương này nhìn qua mềm ấm thẹn thùng, kỳ thật cứng cỏi quật cường, nàng ấy chính là toàn bộ thế giới của nàng, là căn cơ để nàng phấn đấu an cư lạc nghiệp. Tất cả kế hoạch tương lai của nàng đều vây quanh nàng ấy, nếu không có nàng ấy, nàng hy vọng đều không còn.
Chu Thanh Ngô trước nay chưa thấy qua Mạnh Sơ Hi như vậy, bởi vì cảm xúc quá mức kích động, vành mắt đỏ bừng, trong mắt thậm chí có thủy quang kích động, làm Chu Thanh Ngô nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Vui vẻ có nhưng càng có rất nhiều đau lòng, nàng một chút đều không muốn Mạnh Sơ Hi khóc, còn không kịp nói cái gì, Mạnh Sơ Hi duỗi tay đem nàng ủng tiến trong ngực, gắt gao mà ôm nàng, nức nở nói: "Muội thật sự làm ta sợ muốn chết."
Chu Thanh Ngô nghe được tiếng nói người kia nhiễm lên nức nở, đôi mắt đột nhiên nóng bỏng, nước mắt cũng chưa nhịn xuống. Sau một lúc lâu nàng chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng mà vòng quanh eo Mạnh Sơ Hi, đầu ngón tay giật giật, trong thần sắc có chút cẩn thận, cuối cùng nàng rốt cuộc cổ đủ dũng khí, vòng tay buộc chặt ôm lấy nàng ấy, tay phải ở phía sau lưng Mạnh Sơ Hi vỗ về.
Nhắm mắt lại, khóe miệng Chu Thanh Ngô lộ ra một mạt cười, nhưng lại là xưa nay chưa từng có kiên định trong suốt, phần tình cảm này vô luận có được đáp lại hay không, thậm chí không có ngày thổ lộ, nàng cũng đều cảm thấy mỹ mãn, từ trên người Mạnh Sơ Hi nàng được đến thật sự đã rất nhiều.
Mạnh Sơ Hi buông ra nàng, liền thấy được Chu Thanh Ngô ánh mắt mềm ấm mà nhìn mình, thậm chí mang theo sủng nịch, có chút xấu hổ mà quay đầu đi. Chu Thanh Ngô vội vàng duỗi tay nói: Là ta không phải, làm cho tỷ lo lắng hãi hùng, nhưng là hữu kinh vô hiểm, ta không đại sự, tỷ cũng bình yên vô sự, không tức giận, được không?
Nàng ánh mắt khẩn thiết, lại mang theo kiều ý nhìn Mạnh Sơ Hi, đây là đang làm nũng. Mạnh Sơ Hi bất đắc dĩ, nàng chịu không nổi nhất chính là tiểu cô nương hiểu chuyện này làm nũng, thở dài: "Ta bắt muội không có cách, muội liền vụng trộm trốn đi."
Xoay người khom lưng xuống, đôi tay nhẹ nhàng nâng nàng ấy lên, nàng lại tiếp tục đi vào trong thôn. Cũng may đường đi kế tiếp an bình, Mạnh Sơ Hi cũng nhẹ nhàng một ít, đi đến đường nhỏ trước nhà, trừ bỏ Mạnh Sơ Hi hô hấp cùng tiếng tim đập, Chu Thanh Ngô đã nghe được tiếng ô ô kêu, còn có gà con non mịn chít chít tiếng kêu.
Lại gần, có thể từ khe hở nhìn thấy hai cái chân màu xám trắng nhảy lên trước rào tre, còn có tiếng Ô Ô vui mừng kêu lên.
Mạnh Sơ Hi dừng lại bước chân thở phì phò, cẩn thận làm Chu Thanh Ngô xuống dưới, vừa mở ra cửa sân, một đám mao cầu màu vàng vọt ra, trong đó nhanh nhất vẫn là tiểu cẩu màu xám trắng, đầu tàu gương mẫu bổ nhào vào bên chân Mạnh Sơ Hi, điên cuồng vẫy đuôi. Mới hai canh giờ không thấy, nó liền như thế nhiệt liệt hoan nghênh nó chủ nhân.
Ô Ô không giống những con chó khác, nó rất ít nhảy lên trên người các nàng, động tác thân cận mà nó thích nhất chính là xông tới, khuỵu hai chân trước, đẩy mông lên và dụi đầu vào chân các nàng.
Nó loại này toàn thân tâm tin cậy cùng yêu thích làm Mạnh Sơ Hi nhịn không được lộ ra tươi cười, nhận thấy được nàng thân mật cùng vui vẻ, Ô Ô lập tức đứng lên bắt đầu nhào vào bên chân Chu Thanh Ngô.
Mạnh Sơ Hi lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Ô Ô, không được!" Chân trái không lưu tình chút nào vươn ra ngăn cản, Ô Ô trực tiếp va vào trên chân nàng, liền ngã lộn nhào. Nó đứng lên híp mắt có chút co rúm người, phe phẩy cái đuôi, tựa hồ không rõ Mạnh Sơ Hi vì cái gì cản nó.
Tiểu gia hỏa lúc nhỏ từng bị ném qua nhiều lần, cũng rất mẫn cảm, Chu Thanh Ngô nhìn dáng vẻ này của nó liền đau lòng, vội vàng đối nó vẫy tay.
Mạnh Sơ Hi cũng ý thức được khom lưng sờ sờ Ô Ô, đem nó ôm lại đây chỉ chỉ Chu Thanh Ngô chân phải: "Không thể loạn nhào, Thanh Ngô chân bị thương."
Ô Ô phảng phất nghe hiểu, cũng ngửi được một cổ huyết tinh khí, lập tức thả chậm bước chân thật cẩn thận ngửi ngửi chân Chu Thanh Ngô, vòng quanh nàng ô ô khẽ gọi.
Ánh mắt Mạnh Sơ Hi nhu hòa, nhịn không được cười nói: "Đều trưởng thành rồi vẫn kêu ô ô, quả nhiên không gọi sai tên. Nó đều biết đau lòng muội, muội lại không biết đau lòng chính mình."
Khẽ liếc Chu Thanh Ngô, Mạnh Sơ Hi đi qua trực tiếp đem người ôm lên phóng tới ghế trúc trong sân.
Lại chạy nhanh vào nhà lấy ra mảnh vải lần trước băng bó vô dụng còn có thuốc trị thương. Nhìn thuốc trong tay, Mạnh Sơ Hi lại nhăn chặt mi, lo sợ vết thương của Chu Thanh Ngô nhiễm trùng, liền buông đồ vật vội vội vàng vàng đi qua nhà Lưu thẩm.
Lưu thẩm không ở nhà, chỉ có Kim Ngọc Nhi con dâu của bà, Mạnh Sơ Hi hướng nàng mượn một chén rượu trắng, liền vội vàng trở lại.
Nhìn rượu trong tay nàng, sắc mặt Chu Thanh Ngô lại trắng vài phần, lúc ban đầu đau ý đã tan không ít, nhưng rượu này tiêu độc tư vị cũng không kém cắt ra miệng vết thương một lần.
Trái tim Mạnh Sơ Hi vẫn luôn treo lên, nhìn nàng sắc mặt trắng bệch cắn môi, mở miệng muốn nói cái gì rồi lại nhịn xuống.
Kéo ống quần bị xé rách của nàng lên trên, lại tháo xuống mảnh vải băng bó, Mạnh Sơ Hi động tác thập phần thật cẩn thận, sợ vết máu đọng lại dính vào vải làm nàng đau.
Nàng không thể bảo vệ tốt nàng ấy, có chút thống khổ cũng vô pháp tránh khỏi, cho nên chỉ có thể tận khả năng giảm bớt lần thứ hai thương tổn. Mảnh vải triền hai vòng được cởi ra dị thường chậm rãi, Chu Thanh Ngô đều nhìn thấy trên trán nàng trồi lên một tầng mồ hôi tinh mịn.
Duỗi tay lau cho nàng, lúc Mạnh Sơ Hi ngẩng đầu, Chu Thanh Ngô lập tức nói: Không đau, tỷ đừng khẩn trương.
Vòng vải cuối cùng rốt cuộc thuận lợi cởi xuống, Mạnh Sơ Hi ngước mắt nhìn nàng, lại cúi đầu không lạnh không nhạt nói: "Cũng không phải ta đau, ta khẩn trương làm gì."
Mạnh Sơ Hi trong miệng nói như vậy, nhưng lúc cầm lên chén rượu, đưa phía trước mấy lần cũng không thể hạ thủ, đến cuối cùng tay đều bắt đầu run run.
Trong lòng Chu Thanh Ngô một chút ấm áp cũng biến thành chua xót, nàng không muốn Mạnh Sơ Hi bởi vì nàng mà biến thành dạng này, làm nàng cảm thấy tội ác lại vô lực, chính mình muốn bảo hộ tốt nàng ấy, cuối cùng lại khiến Mạnh Sơ Hi bị liên luỵ khổ sở.
Nàng trầm mặc trong chốc lát, khom lưng duỗi tay tiếp nhận rượu trong tay Mạnh Sơ Hi, trực tiếp đổ vào vết thương, rượu mạnh thấm xuống giống như răng nhọn cắn xé, Chu Thanh Ngô cầm không vững chén rượu, tay trái nhéo ghế dựa, tay phải chộp vào chân chính mình, cung thân mình thở hổn hển.
Mạnh Sơ Hi chân tay luống cuống, chạy nhanh ôm nàng, trong miệng lời nói xoay chuyển, vừa đau xót vừa tức giận: "Hỗn đản!"
Lau khô vết rượu, lại đem thuốc bột rắc lên, thừa dịp đau ý còn không có tan đi, nàng chạy nhanh băng bó vết thương cho nàng ấy. Mạnh Sơ Hi hít hít cái mũi, không muốn cùng Chu Thanh Ngô nói chuyện.
Chỉ có Ô Ô ở kia sốt sắng kêu to, liếm tay Chu Thanh Ngô.
Chu Thanh Ngô cả người hư thoát ngồi ở ghế trên, vẻ mặt có chút lo lắng mà nhìn Mạnh Sơ Hi, kia sắc mặt trắng như tờ giấy.
Mạnh Sơ Hi đem đồ vật thu thập xong, không rên một tiếng trở về phòng, sau đó lại khom lưng đem người ôm trở về, đặt ở mép giường.
Chu Thanh Ngô biết nàng ấy giận chính mình động thủ, nhưng nàng thật sự không muốn Mạnh Sơ Hi chịu dày vò, không bằng tốc chiến tốc thắng. Chính là làm xong lại thấp thỏm, ánh mắt dán vào từng cử động của Mạnh Sơ Hi.
Thấy nàng kia xoay người mở tủ quần áo tìm kiếm, sau đó cầm một bộ y phục thường ngày đến đây, liền đứng ở trước mặt nàng không nói một lời, nàng nhất thời còn không phản ứng kịp.
Mạnh Sơ Hi con ngươi đi xuống thoáng nhìn, lạnh giọng nói: "Cởi quần áo."
------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Sơ Hi đau lòng muốn chết, thông suốt tuy rằng chậm nhưng yêu đã bén rễ trong tim, bổn văn này chậm nhiệt, từ từ sẽ tới. Ta viết đến bây giờ hai người cũng không chính thức ngả bài, ân, đi một chút cốt truyện liền có thể sáng tỏ.
Cởi quần áo, tiểu đậu mầm bị hù chết, ha ha.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện