Nâng Cốc Nói Chuyện Dưỡng Ngô

Lòng ta thương nàng


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy lời này của Uyển Thanh Nhan giống như lưỡi đao, từng đao thấm máu! Nàng xốc ra toàn bộ lo lắng mà Mạnh Sơ Hi đè nén trong lòng, thậm chí còn phơi bày tình cảm mà Mạnh Sơ Hi giấu kín một cách trần trụi.
Mạnh Sơ Hi nhất thời không có sức phản bác, sắc mặt cũng thập phần khó coi.
Chu Thanh Ngô vẫn luôn lưu ý động tĩnh bên này, phát giác bầu không khí giữa hai người càng ngày càng không đúng, đặc biệt là Uyển Thanh Nhan biểu tình trở nên nghiêm khắc, tựa hồ đang trách cứ Mạnh Sơ Hi.
Sau đó lại thấy sắc mặt Mạnh Sơ Hi thay đổi, nàng cũng bất chấp mặt khác lập tức chạy đi qua, vội vàng nhìn Mạnh Sơ Hi, lại có chút vô thố mà nhìn chằm chằm Uyển Thanh Nhan, ra dấu hỏi: Hai tỷ cãi nhau sao?
Mạnh Sơ Hi giữ chặt Chu Thanh Ngô, lắc đầu: "Không có, muội đừng vội, Uyển cô nương chỉ là hỏi ta một ít vấn đề."
Dứt lời nàng thần sắc bình tĩnh nhìn Uyển Thanh Nhan, chỉ trong khoảng thời gian ngắn nàng tựa hồ liền thanh tỉnh, trước đó hoảng loạn phảng phất chỉ là Uyển Thanh Nhan nhìn nhầm.
Uyển Thanh Nhan chỉ thấy ánh mắt Mạnh Sơ Hi hơi liễm, đối mình gằn từng chữ: "Uyển cô nương yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ lời cô, cũng cảm ơn cô nhắc nhở ta. Nhưng ta cũng nói cho cô biết, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng." Nếu nàng thật mất trí nhớ, đây chính là vấn đề trí mạng, nhưng nàng không phải, nói nàng vong ân phụ nghĩa, ích kỷ cũng thế, mọi thứ liên quan đến nguyên chủ đều không đáng nhắc. Nhưng nàng cũng rất rõ ràng, nàng có thể mặc kệ, hiện thực sẽ luôn ép buộc nàng, đây thật là chuyện nàng phải cân nhắc kĩ.
Dứt lời nàng nắm tay Chu Thanh Ngô đứng ở một bên, ý bảo Uyển Thanh Nhan đi thong thả.
Uyển Thanh Nhan giữa mày kinh ngạc khó nén, Mạnh Sơ Hi thật sự là người lợi hại, ánh mắt nàng thoáng rơi vào hai người nắm tay nhau, lông mày khẽ nhíu, nàng nhìn Chu Thanh Ngô muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài từ biệt, liền xoay người bước lên xe ngựa.
Thẳng đến xe ngựa rời đi, Mạnh Sơ Hi mới buông tay Chu Thanh Ngô. Chu Thanh Ngô mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nàng đi theo Mạnh Sơ Hi vào sân, có chút sốt ruột nói: Cô ấy đã nói gì, khiến sắc mặt tỷ nhìn không tốt như vậy?
Mạnh Sơ Hi không nói gì chỉ là yên lặng nhìn Chu Thanh Ngô, bên tai lời Uyển Thanh Nhan như sấm vang màng nhĩ....
"Cho nên Mạnh cô nương kỳ thật là muốn nàng lưu lại bên cạnh mình đúng không?"
"Làm chậm trễ nàng cả đời, lừa gạt nàng bồi cô chơi loại trò chơi này?"
Nàng quay đầu đi nhắm mắt lại, nàng thật sự là hồ đồ ngu xuẩn, một ngoại nhân như Uyển Thanh Nhan đều nhìn ra, nàng chính mình thế nhưng còn không hay biết! Bị tin tức bất thình lình đánh cho choáng váng đầu, Mạnh Sơ Hi trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp thu. Nhìn Chu Thanh Ngô vẻ mặt lo lắng, nàng vừa hổ thẹn lại vừa đau lòng.
Sau một lúc lâu hoãn lại đây nàng lắc đầu, sửa sang lại suy nghĩ, thanh âm hơi khàn nói: "Cô ấy nhờ ta khuyên muội đi kinh thành."
Sắc mặt Chu Thanh Ngô cứng đờ, nàng khẩn trương nhìn Mạnh Sơ Hi, nhưng thực mau liền bình tĩnh trở lại.
Mạnh Sơ Hi thấy nàng trở lại dáng vẻ bình tĩnh, trong lòng cảm giác có chút vi diệu: "Thanh Ngô, muội không hỏi ta trả lời như thế nào sao?"
Chu Thanh Ngô nghĩ nghĩ duỗi tay nói: Tỷ sẽ không đáp ứng, bởi vì tỷ biết rõ tâm tư của muội.
Điểm này, Chu Thanh Ngô chưa bao giờ hoài nghi. Nàng cự tuyệt Uyển Thanh Nhan không chỉ bởi vì Mạnh Sơ Hi, Tống gia sự kiện kia gây đả kích rất lớn đối với nàng, nàng tuyệt đối không có khả năng dựa vào bất luận kẻ nào. Chẳng sợ lần này người muốn nàng đi kinh thành là Mạnh Sơ Hi, nếu về sau nàng ấy khôi phục ký ức liền trở về nhà, trừ phi lúc đó Mạnh Sơ Hi cũng nhận định nàng, bằng không nàng ấy cũng sẽ không ở lại.
Trên đời này không ai có nghĩa vụ đi giúp ngươi, cho dù Uyển Thanh Nhan nguyện ý, Chu Thanh Ngô cũng không thể không thẹn với lương tâm mà nhận, rốt cuộc Uyển Thanh Nhan cũng không cần thiết đối nàng phụ trách.
Mạnh Sơ Hi làm sao không biết, nhưng Uyển Thanh Nhan nói những lời kia, lại từng câu từng chữ đâm vào trong lòng nàng, cũng vô tình khiến nàng tỉnh ngộ. Nàng cũng lo lắng Chu Thanh Ngô về sau gặp người không tốt, tìm không được một người thật lòng đau nàng ấy, yêu thương nàng ấy, liền vừa rồi Uyển Thanh Nhan chất vấn nàng, nàng suýt nữa buột miệng thốt ra Chu Thanh Ngô không cần gả chồng.
Có nàng ở đây, nàng nhất định sẽ chiếu cố nàng ấy cả đời, sủng nàng ấy cả đời, Uyển gia lại như thế nào cấp Chu Thanh Ngô bảo đảm, cũng không bằng nàng tự mình cấp Chu Thanh Ngô hết thảy.
Nghĩ vậy, Mạnh Sơ Hi đem lời Uyển Thanh Nhan thuật lại một lần cho Chu Thanh Ngô biết, nàng hơi hơi cúi đầu: "Uyển cô nương nói nàng cũng biết muội sẽ không đáp ứng, cho nên hy vọng ta mở miệng khuyên muội. Ở Giang Âm, thanh danh của muội cơ hồ đều bị bọn họ huỷ hoại, lưu tại nơi này muội chịu khổ không nói, về sau định là khó tìm rể hiền, liền gả chồng đều khó, chỉ sợ gặp được người muốn cưới muội, muội không thể nói chuyện lại không có dựa vào, sẽ bị người khi dễ."
Chu Thanh Ngô sắc mặt hơi hơi trắng bệch, nhưng chậm rãi lại trào ra một cỗ hồng, không phải ngày thường thẹn thùng, là một loại nan kham cùng tức giận, nàng nhẫn nại, ngửa đầu quật cường nhìn chằm chằm Mạnh Sơ Hi, làm ra động tác:
Muội không cần, tỷ, tỷ rõ ràng biết......
Nàng tựa hồ có chút diễn tả không được, lại cố nén tiếp tục nói: Tỷ biết rõ muội thích tỷ! Muội sẽ không lấy chồng, gả được hay không đối muội lại có ảnh hưởng gì.
Trong mắt nàng hàm nước mắt rồi lại không để nó rơi xuống, cặp mắt xinh đẹp quật cường mà nhìn chằm chằm Mạnh Sơ Hi, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng lại không có dịch khai một phân.
Mạnh Sơ Hi biết nàng hiểu lầm rồi, vội vàng mở miệng nói: "Ta biết, cho nên ta cự tuyệt cô ấy!"
Chu Thanh Ngô cứng đờ, ngay sau đó trong mắt lại có chút mê hoặc, tựa hồ không rõ nếu như vậy vì sao lại muốn đem những lời này nói ra.
Mạnh Sơ Hi gần như thở hổn hển hai khẩu khí mới nhìn đôi mắt Chu Thanh Ngô, nghiêm túc nói:
"Ta nói cho nàng, là muốn nàng hiểu rõ, bởi vì ngày hôm qua nàng kiên trì, ta cũng đã hứa hẹn, ta hôm nay mới có thể không hề cố kỵ mà cự tuyệt Uyển cô nương, hơn nữa không hề gánh nặng. Cho nên nàng nhất định phải nghĩ kỹ, nếu có một ngày nàng đổi ý lại gả không ra, nàng không được đối ta phát giận, chỉ có thể ở lại bên ta cả đời."
Chu Thanh Ngô bị một loạt lời này dọa ngây người, liền như vậy ngơ ngác nhìn Mạnh Sơ Hi, hồi lâu cũng không có bất luận phản ứng gì. Sau một lúc, rốt cuộc nàng cũng nhận ra ý vị trong lời nàng ấy, nếu nói ngày hôm qua Mạnh Sơ Hi hứa hẹn chỉ vì an ủi nàng, thì động thái ngày hôm nay chính là nói cho nàng biết, nàng ấy đang thực hiện những lời hứa kia.
Trong lòng nàng như có dòng nước ấm chảy qua, niềm vui sướng đột ngột khiến nàng cực độ thất thố. Nàng không phải người thích khóc, nhưng nước mắt lại trực tiếp bừng lên, nàng vội vàng lau đi, rồi lại sung sướng nhoẻn miệng cười, trong lúc nhất thời nàng vừa khóc vừa cười, không biết làm sao.
Mạnh Sơ Hi bị dáng vẻ này của nàng khiến cho lòng mềm nhũn, liền duỗi tay đem người kéo vào trong lòng ngực nhẹ nhàng ôm lấy, theo sau lại buộc chặt cánh tay. Trái tim Chu Thanh Ngô tức khắc đập như đánh trống, nàng có chút không thể tưởng tượng mà nghiêng đầu, ánh mắt nhìn không thấy gương mặt Mạnh Sơ Hi, chỉ thấy được một đầu tóc đẹp rối tung ở sau người.
Mạnh Sơ Hi lại nói nhỏ bên tai nàng, thấp giọng mà ôn nhu, thậm chí mang theo một tia lưu luyến, "Thanh Ngô, nàng phải tin tưởng nàng đáng giá được bất luận người nào thích, bao gồm ta. Nhưng xin nàng không cần gấp, chờ một chút, chờ nàng lại lớn hơn một chút, chờ nàng có thể bình đẳng được người khác đối đãi, được chứ?"
Nếu nói ngày hôm qua Mạnh Sơ Hi cự tuyệt là đang chờ Chu Thanh Ngô tâm tư  sáng tỏ, thì hôm nay nàng ôm chính là đợi nàng ấy lớn lên, chờ nàng ấy làm ra chân chính lựa chọn.
Nàng cũng không hoài nghi tình cảm Chu Thanh Ngô dành cho mình, nhưng đây là tình yêu, nàng hy vọng Chu Thanh Ngô sẽ chọn mình sau khi

cân nhắc kỹ lưỡng, mà không phải bởi vì trong thế giới nàng ấy chỉ có mình.
Nàng sẽ vĩnh viễn ở chỗ này, chờ đến Chu Thanh Ngô chân chính rõ ràng, lúc đó nàng ấy có thể đúng sự thật nói cho nàng, tình cảm mà nàng ấy dành cho nàng.
Chu Thanh Ngô phảng phất minh bạch ý tứ mà Mạnh Sơ Hi chưa nói ra, trong mắt vừa tan đi nhiệt ý lại một lần mãnh liệt mà đến, nhắm mắt lại nước mắt liền từng viên lăn xuống, thấm vào đầu vai Mạnh Sơ Hi, nàng duỗi tay cũng là ôm chặt lấy Mạnh Sơ Hi. Tối hôm qua nàng liền cảm thấy vạn phần may mắn, chính là trong lòng vẫn có chút chua xót, nhưng hôm nay Mạnh Sơ Hi lại cẩn thận rót vào bên trong mật đường.
Nàng thật sự rất hạnh phúc, chính mình may mắn đến thế nào mới có thể gặp được một người ôn nhu như vậy, vừa mới tương ngộ liền đem nàng phủng ở lòng bàn tay, ngay cả loại này tình yêu đơn phương không một chút hy vọng đều được nàng ấy trân quý mà che chở.
Ý cười trên khóe miệng nàng không chút nào che lấp, ngay cả Mạnh Sơ Hi nhìn không tới biểu tình của nàng, đều cảm giác được nàng vui sướng. Vì thế Mạnh Sơ Hi vốn dĩ có chút muốn cười, đồng dạng bởi vậy mà thập phần sung sướng, loại tâm trạng phấn khởi này làm lòng nàng cũng bay lên, so với ngày hôm qua thấp thỏm cùng đau lòng không biết hạnh phúc đến bao nhiêu.
Chu Thanh Ngô ôm Mạnh Sơ Hi trộm dẩu dẩu miệng, có chút tính trẻ con mà âm thầm oán trách, người này chính là cái đầu gỗ muộn tao. Nàng ấy sợ nàng quyết định quá sớm sẽ hối hận, nhưng nàng ấy một mực sủng nàng như vậy, về sau người nào lại có thể lọt vào mắt nàng đây? Tưởng tượng một chút nàng liền chạy nhanh lắc đầu, trên đời không người nào có thể tốt hơn Sơ Hi.
Lúc niên thiếu gặp được người quá mức kinh diễm, sau này sở hữu đều thành tạm chấp nhận.
Lúc Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô nói xong, hai người liền phảng phất hoàn toàn tránh thoát loại này trói buộc. Đặc biệt là Chu Thanh Ngô, tuy rằng Mạnh Sơ Hi không có trực tiếp đáp ứng cùng nàng ở bên nhau, nhưng tất cả lo lắng cùng nghi ngờ trong lòng nàng đã biến mất, sung sướng cực kỳ.
Nàng bước đến gần Mạnh Sơ Hi, đầy mặt mang cười, đôi mắt cũng rực rỡ lung linh, duỗi tay nói: Chúng ta đi làm giàn mướp thôi.
Không đợi Mạnh Sơ Hi đáp lời, nàng đã xoay người vác bó trúc lên lưng, còn vẫy tay về sau ý bảo Mạnh Sơ Hi chạy nhanh đuổi kịp.
Ô Ô lon ton chạy tới trước, một người một cẩu đảo mắt rời khỏi sân, Mạnh Sơ Hi thấy nàng bước chân lưu loát, vội vàng hô: "Nàng đi chậm một chút, coi chừng ngã."
Dứt lời lại thấp giọng bật cười, nhìn theo bóng dáng Chu Thanh Ngô, trong mắt tràn đầy sủng nịch. Khom lưng cầm lấy dây thừng cùng cái cuốc, sau đó cõng lấy bó trúc nhỏ còn lại, khóa cổng rào liền đuổi theo Chu Thanh Ngô.
Ngày xuân vạn vật nảy mầm, một mảnh xanh biếc, trên đồng ruộng xuất hiện rất nhiều loài hoa dại, mẫu đơn màu xanh nhạt là phổ biến nhất, từng đóa giống như phong lan phá lệ nhỏ nhắn, bởi vậy không chút nào bắt mắt, dễ dàng bị người xem nhẹ.
Nơi những mảng ruộng còn chưa cày cuốc, Tử Vân Anh mọc lên từ rươm rạ năm trước đã nở những bông hoa màu đỏ tím, giống như hoa sen phất phới đón gió, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Người làm ruộng cần lao mà vất vả, những đám cỏ dại này càng là gánh nặng đối với họ, cho nên cơ hồ không có người sẽ thưởng thức chúng nó. Mạnh Sơ Hi thích thực vật học, đối những loài cây thân cỏ càng thuộc như lòng bàn tay, một đường đi qua cùng Chu Thanh Ngô, nàng sẽ giới thiệu tên và công dụng của chúng nó cho nàng ấy nghe. Chu Thanh Ngô nghe được mùi ngon, thường thường lộ ra ánh mắt kinh ngạc cảm thán tràn đầy sùng bái, làm Mạnh Sơ Hi trong lòng mạc danh có chút lâng lâng, lại có điểm ngượng ngùng.
Hơn nữa rất nhiều thứ Chu Thanh Ngô kỳ thật cũng biết, nàng đối thảo dược rất quen thuộc, ven đường liền có rất nhiều thực vật có thể làm thuốc, nhưng nàng như cũ lắng nghe Mạnh Sơ Hi giảng, dù cho là loài cây nàng biết rõ, nhưng từ trong miệng nàng ấy nói ra, liền có một loại hấp dẫn không diễn tả được.
Trên đường có rất nhiều cây hoa nhung tím, bông xòe ra từng đóa nhỏ gọn phá lệ xinh đẹp, lá cây hình mũ đầu nhọn, phía cuối có gai liền có vẻ sắc bén, cùng đóa hoa mỏng manh đối lập mãnh liệt.


Mạnh Sơ Hi chỉ vào những cây hoa này, nói: "Đây là cây đại kế, hoa nở đặc biệt xinh đẹp đúng không? Lá non có thể ăn được, sau khi chần qua nước sôi dùng làm rau trộn không còn gì tốt hơn."
Chu Thanh Ngô gật đầu, trong mắt ý tứ hiển nhiên là 'Sơ Hi nhà ta cái gì đều biết đặc biệt lợi hại', chọc đến Mạnh Sơ Hi thật sự không nín được, cười nói: "Nàng không cần luôn dùng loại ánh mắt này nhìn ta, cây đại kế là dược liệu, nàng đối nó tất nhiên quen thuộc, ta nói ở trước mặt nàng còn không phải múa rìu qua mắt thợ."
Chu Thanh Ngô nở nụ cười, má lúm đồng tiền nhợt nhạt còn mang theo một ỗđỏ ửng, nàng ra dấu nói: Không giống nhau, ta chỉ biết nó có thể làm thuốc, lại không biết có thể ăn, cũng không chú ý vẻ đẹp của nó.
Lời của nàng rất chân thành, từ lúc có Mạnh Sơ Hi ở bên, nàng mới phát hiện rất nhiều cảnh đẹp bị nàng xem nhẹ, ngay cả những bông hoa dại nhỏ bé trên mặt đất bị các nàng đạp lên mỗi ngày, đều có vẻ đẹp cùng ý nghĩa riêng của nó.
Mạnh Sơ Hi nghe xong nở nụ cười, nàng tuy rằng cảm thấy chính mình yêu thích một tiểu cô nương mười sáu tuổi là tội ác, nhưng không thể phủ nhận, hồi tưởng lại từ lúc bắt đầu thích nàng ấy, đến bây giờ đã là thuận lý thành chương.
Chu Thanh Ngô thấy được một ít loài thực vật nàng thực vừa ý, đặc biệt là trên con đập bên cạnh cánh đồng, vì thế nàng chỉ chỉ vào bông hoa nhỏ màu tím kia, nâng nâng cằm.
Mạnh Sơ Hi nhíu mày ngô một tiếng, "Vừa rồi còn khen ta, hiện tại liền muốn khảo ta?"
Chu Thanh Ngô cười xua tay. Loài hoa này tự nhiên không làm khó được Mạnh Sơ Hi, nhớ lúc còn nhỏ ở nông thôn đi học, trên đường về đều là loại hoa dại này, còn có một loài cây lớn lên khá giống nó, dáng vẻ lớn nhỏ không sai biệt lắm, bất quá hoa là màu trắng. Các nàng sẽ hái xuống và cầm đi "Đấu hoa", dưới bông hoa nhỏ này lộ ra một cái đài hoa, câu ở bên nhau một xả, đầu hoa liền sẽ bị kéo xuống, người nào còn liền thắng.
Hoa màu tím này tên gọi Tử hoa địa đinh, tính hàn vị đắng, có công hiệu thanh nhiệt giải độc, thoa ngoài da còn có thể trị sưng bầm, rắn cắn, là một vị thuốc bắc rất tốt.


Hoa màu trắng cũng có thể nhìn thấy ở đây, nó tên gọi Thất tinh liên, tên phi thường đẹp. Dược tính cùng loại với Tử hoa địa đinh, nhưng còn có công năng trị ho khan, đồng dạng cũng có thể nấu canh làm rau trộn, cũng là một nguyên liệu nấu ăn hoang dại.
Nghe Mạnh Sơ Hi nói xong, Chu Thanh Ngô nhịn không được đối nàng giơ ngón tay cái, quả nhiên nàng cái gì đều biết: Chúng ta hái một ít trở về, phơi khô có thể bán.
Mạnh Sơ Hi gật đầu, ôn cười nói: "Được."
-------------------------------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện