Ngài Cố Thân Mến!

Cô Không Biết Ngượng À?


trước sau

Translator: Nguyetmai

Mí mắt phải của Hoắc Vi Vũ giật liên hồi làm cô có dự cảm không lành. Cô liếc nhìn đồng hồ trên xe thì thấy đã hai giờ chiều.

"Em đi ba tiếng rồi đấy, sắp đến chưa?" Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ không kiên nhẫn.

"Sắp đến, thấy bờ cát rồi kìa." Thường Yến trấn an.

Chỉ một lát sau, họ đã bị chướng ngại vật trên đường ngăn lại.

Bốn tên bảo vệ bước tới, hỏi rất cẩn thận: "Xin hãy xuất trình thiệp mời."

Thường Yến mỉm cười ngọt ngào và đưa vé mời cho bọn họ. Bảo vệ không chỉ kiểm tra xe mà còn lục soát cả túi xách của họ, sau đó mới cho qua.

"Nghiêm ngặt thế cơ à?" Hoắc Vi Vũ ngạc nhiên hỏi.

"Chứ gì nữa, có nhân vật tai to mặt lớn ở đây cơ mà. Một chiếc thiệp mời này chỉ dành cho hai người thôi, em xin mãi mẹ em mới nhờ bạn kiếm cho đấy." Thường Yến mới nghĩ đến cậu ấm Duật Nghị là đã sáng mắt lên rồi.

Họ lái xe thêm năm phút nữa thì tới cửa một ngôi biệt thự xa hoa.

Tám bảo vệ đứng xếp hàng đứng ngoài cửa kiểm tra cẩn thận thêm một lần nữa rồi phát cho họ hai thẻ số 98 và 99 cùng với thẻ ra vào phòng 303.

Thường Yến đeo tấm thẻ 99 lên ngực. Hoắc Vi Vũ cầm số 98 mà chẳng hiểu ra sao: "Đây là cái gì? Thi tuyển người đẹp đấy à mà phải có số?"

"Mấy người quyền cao chức trọng trong đó sẽ phỏng vấn chúng ta, họ chọn ai thì người đó được tham gia vũ hội vào buổi tối." Thường Yến ao ước.

"Không được chọn thì sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Thì vào phòng đi ngủ thôi. Nhưng có mấy phòng quay ra sân sau, nếu mà may mắn thì đứng ở cửa sổ cũng có cơ hội lật ngược thế cờ. Chúng ta mau vào thôi chị Hoắc, chắc trong đó có nhiều đồ ăn ngon lắm." Thường Yến kéo Hoắc Vi Vũ vào trong.

Hoắc Vi Vũ ném tấm thẻ số 98 vào túi xách. Cô chẳng có hứng thú gì với kiểu xem mắt trá hình thế này, thà vào phòng ngủ còn sướng hơn.

Vừa mới vào cửa thì hơi lạnh quyện cùng mùi nước hoa nồng nặc đã phả thẳng vào mặt.

Đám người bên
trong ăn mặc y như bọn họ, ai nấy đều mắt to cằm nhọn, trang điểm cực đậm, khoe dáng cao eo nhỏ chân dài.

Hoắc Vi Vũ chẳng phân biệt nổi ai với ai.

"Ồ, đây chẳng phải là Hoắc Vi Vũ sao? Cô không biết ngượng mà cũng dám tới đây à?" Một cô ả vóc dáng nóng bỏng bước tới, vừa cười vừa nói với giọng quái gở.

"Đúng là tôi chẳng có gì phải ngượng." Hoắc Vi Vũ đáp trả một câu lạnh tanh.

"Thứ già chát như cô còn so bì gì với đám trẻ tuổi bọn tôi nữa? So da nhăn à? Đồ không biết xấu hổ. Chắc cô bị Ngụy Ngạn Khang đá, ghen tị phát rồ nên mới muối mặt chạy tới đây chứ gì?" Hoắc Thuần khinh bỉ.

"Trẻ tuổi á? Đồ dở người, năm nay cô cũng hai mươi tư rồi, chỉ kém tôi có hai tuổi chứ mấy. Cô nghĩ mình không sống nổi tới hai mươi sáu hay là IQ vĩnh viễn dừng lại ở 3 tuổi đây?" Hoắc Vi Vũ hất cằm đốp lại chẳng chút nao núng.

"Hoắc Vi Vũ, con gái con đứa hơn hai lăm tuổi thì rũ xác ở nhà chứ ra đường làm gì cho mất mặt. Cô sợ ông bà còn chưa đủ xấu hổ vì cô à?" Hoắc Thuần cáu tiết.

Hoắc Vi Vũ hất tóc đầy quyến rũ, vung vẩy chiếc điện thoại trong tay rồi bâng quơ nói với Hoắc Thuần: "Để tôi gửi mấy câu cô vừa nói cho chị dâu cô nhé. Hình như năm nay chị ấy ba mươi rồi thì phải."

"Hoắc Vi Vũ, đồ gái điếm già mồm, bảo sao Ngụy Ngạn Khang lại đá cô. Dù cô có làm ba mình tức chết vì hắn thì hắn vẫn chọn đóa loa kèn kiêu sa của nhà họ Cố thôi. Cô bị ông bà đuổi đi đúng là đáng kiếp!" Hoắc Thuần giậm chân nói.

Mỗi một câu nói của cô ta như nhát dao xoáy vào lòng Hoắc Vi Vũ. Song cô chỉ buông một câu lạnh lùng: "Nói đủ chưa?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện