Cận Hiểu Duệ thừa nhận, cậu cũng thích cô từ tận đáy lòng, đặc biệt là khi nhìn Nhiễm Nhị kéo đàn trên sân khấu.
“Đàn anh, anh thiếu nghĩa khí quá đấy! Chạy đến cánh gà mà không thèm gọi em!” Cận Hiểu Duệ chạy tới, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo tuấn tú lại nhăn nhó thành một cục, nhưng thấy Nhiễm Nhị lại cười thật tươi, vẫy tay: “Chào cô nhé.”
Nhiễm Nhị gật đầu, lịch sự chào lại.
Nét mặt Lâm Trạm thoáng biến đổi: "Không phải cậu thích xem mấy tiết mục kia lắm sao.” Anh nhấn mạnh: “Tiệc tối vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Đoạn sau không có gì đáng xem nữa.” Ánh mắt Cận Hiểu Duệ lén đặt trên người Nhiễm Nhị, tuy nhiên cậu không dám nhìn công khai, sợ làm cho cô gái nhỏ người ta không vui.
Lâm Trạm muốn đánh cậu ta một phát: “Không xem thì về nhà đi.”
Cận Hiểu Duệ khéo léo: “Mới giờ này, hay là chúng ta cùng đi ăn nhé.” Cậu hỏi Nhiễm Nhị một cách thật cẩn thận: “Tôi nên xưng hô với cô thế nào đây? Cô là chị dâu sao?”
Mặt Nhiễm Nhị lại đỏ lên. Thượng đế ơi, sao lại là vấn đề này nữa thế này!
Cô và Lâm Trạm còn chưa đâu vào đâu cả, được chưa?
Người ta không tỏ thái độ gì, được chưa?
“Anh hiểu lầm rồi.” Nhiễm Nhị lịch sự đáp, nói xong nhìn thoáng qua Lâm Trạm. Anh mím môi không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì.
Cô đành lạnh nhạt nói với cảnh sát trẻ lạ mặt này: “Anh gọi tôi là Nhiễm Nhị đi, ‘Nhiễm’ trong ‘Nhiễm nhiễm thăng khởi’, ‘Nhị (珥)’ là một chiếc tai (耳) bên cạnh chữ ‘Vương (王)’.”
"Nhiễm Nhị, tên của cô đáng yêu quá.” Cận Hiểu Duệ ca ngợi từ tận đáy lòng: “Chúng ta cùng đi ăn cơm đi Nhiễm Nhị!”
Lại là một vấn đề khó giải quyết.
Nhiễm Nhị nhíu mày, không có lý do nào thích hợp để nói với cảnh sát này, vì cô muốn ăn riêng hai người với Lâm Trạm hơn.
Ngay cả việc hỏi tên lại đối phương cô cũng không làm, thái độ đã rất rõ ràng.
Lòng Lâm Trạm hơi chênh vênh. Nhiễm Nhị chưa từng giải thích tường tận về tên mình với anh. Anh nhìn Cận Hiểu Duệ vui vẻ phấn chấn, lòng càng không vui: “Cận Hiểu Duệ, tôi không muốn đi ăn cơm với cậu.”
“Cùng đi đi, anh về nhà chẳng phải cũng ăn cơm một mình hay sao.” Cận Hiểu Duệ khuyên bảo. Thấy Lâm Trạm thờ ơ, không có ý định thỏa hiệp, cậu đành gãi đầu, ngoan ngoãn từ bỏ: “Thôi được rồi, em đi ăn với Nhiễm Nhị vậy.”
Sau đó, Cận Hiểu Duệ cực kỳ tốt bụng giải thích với Nhiễm Nhị: "Cô đừng trách nhé, bình thường đàn anh tôi thế đấy, không hòa hợp với tập thể lắm. Anh ấy thích một thân một mình.”
Lâm Trạm có xúc động muốn cho cậu ăn một viên đạn.
Nhiễm Nhị thương cho Lâm Trạm một giây đồng hồ, hoà giải: "Ba người chúng ta cùng đi đi..."
Cận Hiểu Duệ gật đầu như giã tỏi, làm màu rút ra một chiếc thẻ lắc lắc trước mắt Nhiễm Nhị, khiến Nhiễm Nhị lặng lẽ rụt đầu về sau.
Thẻ VIP ánh vàng rực rỡ.
Cận Hiểu Duệ thể hiện dáng dấp nhi đồng thời đại, hồn nhiên hào hứng khoe món đồ chơi mới: “Tôi mời hai người đến khách sạn lớn Westin ăn buffet!”
Nhiễm Nhị tự động phiên dịch thành —— Cho hai người chơi robot biến hình tôi mới mua!
Vì thế khóe miệng khẽ cong lên, khiến cho bạn học Cận Hiểu Duệ mơ hồ: “Nhiễm Nhị, cô… cười gì thế?”
Lâm Trạm bình thản nhìn thoáng qua cô: “Trong đầu đang viết ra vở kịch nhỏ.”
Vở kịch nhỏ trong đầu Nhiễm Nhị lập tức bị gián đoạn, robot biến hình rơi rớt tan tành, thẻ ánh vàng rực rỡ vẫn sáng lấp lánh, cô nở nụ cười chứa ý không muốn món đồ chơi này.
Cô biết Westin, đây là chuỗi khách sạn 5 sao, cả không gian và phục vụ đều thuộc loại hàng đầu, nhưng cô thật lòng cảm thấy không cần thiết, vì vậy vươn tay khẽ đẩy tấm thẻ vàng nhỏ kia về, uyển chuyển từ chối: “Buổi tối tôi không ăn nhiều lắm, ăn buffet không hời.”
Cận Hiểu Duệ kiên trì, trong nụ cười tủm tỉm vậy mà chứa đôi nét hiền từ: “Cô đang sợ tôi tốn tiền ư? Không sao, tấm thẻ này là của chị dâu tôi cho tôi, có thể ăn miễn phí sáu lần. Chúng ta đi với nhau cũng chỉ sử dụng