Nhiễm Nhị không muốn chờ câu trả lời của anh, đưa hai chiếc tui nặng trên lưng đeo lên vai, nghiêm túc trả lời vấn đề của anh: “Tôi cực kỳ để ý chuyện anh đưa tôi đi, tôi về nhà được, cho dù không có xe thì cũng có xe buýt hoặc tàu ngầm, không cần anh phí tâm.”
Nói xong, quả quyết xoay người rời đi.
Cũng không phải cô cố ý nói anh như vậy, chỉ là cô có thể chủ động theo đuổi người con trai mà mình thích thậm chí lúc Lâm Trạm xuất hiện tâm trạng của cô vẫn tốt.
Nhưng hết lần này hết lần khác anh cứ dùng nụ cười đó để gặp cô. Vô tình gặp được cái con khỉ, rõ ràng là theo dõi cô, thứ tâm tư đó giống như là… Bố thí.
Cho nên làm sao cô có thể giả bộ kinh ngạc vui mừng được? Lâm Trạm còn chưa kịp phản ứng, Nhiễm Nhị đã xoay người đi, anh lập tức cho xe chạy đuổi cô.
Nhiễm Nhị không chạy chỉ đứng yên mỉm cười.
Nếu như anh không hiểu lầm thì nụ cười kia ý là —— tôi liền im lặng nhìn anh diễn trò.
Màn đêm yên tĩnh, anh xuống xe, tất cả mọi ưu tư muộn phiền đều bị đánh bay, đến trước mặt cô đứng thẳng, chân thành nói một câu: “Nhiễm Nhị, tôi xin lỗi.”
Nhiễm Nhị không hề muốn thừa nhận một chút nào, cô vất vả lắm mới có thể tích tụ sự khó chịu ở trong ngực bỗng dưng chỉ với một câu nói của nam thần hấp dẫn đến mức mọi thứ đều được hóa giải một cách dễ dàng… Tại sao có thể như vậy chứ?
Tiểu tiên nữ Nhiễm Nhị là người dễ dỗ vậy à?
Giả bộ đang rất tức giận có được không?
Nhiễm Nhị chỉ có thể thuyết phục bản thân với lý do đó mà thôi ngay cả chính cô cũng không có tư cách lấy bộ mặt tranh cãi vô lý để yêu cầu anh làm bất cứ chuyện gì vì vậy cô đành cười nhẹ một tiếng.
"Không sao.”
Lâm Trạm thấy tâm trạng của cô ổn định hơn chút vội vàng xuống xe xoay người từ trên yên lấy mấy cái túi mà anh đã mua đưa cho cô: “Cho em nè.” Nhiễm Nhị liếc mắt nhìn một cái, nhận ra đây là... Mấy món đồ lúc nãy cô vừa thử còn có tòa lâu đài mà cô đã đứng nhìn nữa.
Khó trách, khó trách ma pháp thần kỳ sẽ không thực hiện được. Cô nở nụ cười không dứt không tiếp tục đề tài trước đó nữa, mua đồ cũng đã mua rồi, nếu trả lại chắc sẽ tạo ra tình huống dở khóc dở cười nữa cho xem. "Cám ơn." Nhiễm Nhị dở món đồ trong ra, ngoài tòa lâu đài: "Tí nữa về nhà tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh, tòa lâu đài rất đắt tôi không muốn mua không ngờ anh đã mua rồi, anh về trước đi.”
"Tất cả đều mua cho em." Bàn tay của Lâm Trạm treo ở giữa không trung, vội vã giải thích: "Không cần trả tiền lại cho tôi đâu, cho dù có chuyển khoản thì tôi cũng không chấp nhận.”
Tiền của anh giống như núi vậy, Nhiễm Nhị bị bộ dạng này của anh chọc cho cười.
"Chuyện sau buổi lễ bái đó tôi xin lỗi em.” Lâm Trạm một lời khó nói hết, anh không thể nói là mình bị tai nạn xe cộ được, cũng không muốn nói sợ làm cô sợ, chỉ có thể lặp lại từng ấy lời: “Tôi xin lỗi.”
Gặp mặt chưa đến mấy phút mà anh