Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Bởi vì thực hư gian tế Ma tộc tồn tại, mà thành Ung Tuyết chìm trong một bầu không khí cực đoan quỷ dị mà áp lực.
Mọi người cho rằng, gian tế tất nhiên ở bên trong ngũ lão Tiên Minh cùng năm đại chưởng môn, ngoại trừ bản thân Tạ Tuyết Thần, liền chỉ có chín người đó. Mỗi người đều có đối tượng hoài nghi trong lòng, nhưng mỗi người đều là thân phận tôn giả địa vị cao quý, không thể đem người bản thân hoài nghi nói ra.
Bích Tiêu Cung cung chủ Phó Uyên Đình cùng Linh Sư Đảo đảo chủ Hà Tiện Ngã sau khi ăn xong thì nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình đã nhắc đến chuyện giao thủ ở điện Chính Khí: "Lúc ấy tựa hồ Kính Hoa Cốc Cốc chủ ra tay trước, khơi mào tranh chấp, chẳng lẽ nàng ta cố tình thử thương thế của Tông chủ sao?"
Hà Tiện Ngã xách theo hồ lô rượu không rời thân liếc mắt nhìn qua Phó Uyên Đình, cười như không cười nói: "Phó cung chủ dựa vào cái gì mà cho là vậy? Tố Ngưng Chân sở dĩ ra tay, có thể là do ta mở miệng khiêu khích, ngươi tại sao lại không nghi ngờ ta?"
Phó Uyên Đình cười cười có chút xấu hổ nói: "Hà đảo chủ không tranh với đời, Linh Sư Đảo lại ở xa hải ngoại, cùng Ma tộc ít vướng mắc, có lẽ sẽ không phải gian tế ".
"Ha ha ha ha....." Hà Tiện Ngã cười to nói: "Chỉ sợ Tố Ngưng Chân không cho là như vậy, nàng ta chính làm cảm thấy Linh Sư Đảo cùng yêu tộc bầu bạn, đáng nghi nhất. Thật ra Kính Hoa Cốc đối với yêu ma hận thấu xương, khả năng cấu kết với Ma tộc cũng không cao, bởi vậy Phó cung chủ sẽ hoài nghi nàng ta, Hà mỗ cũng thập phần ngạc nhiên ".
"Đều nói Hà đảo chủ cùng Tố cốc chủ như nước với lửa, xem ra lời đồn không phải thật ". Một giọng nói hơi chói tai của nữ tử ngoài kia truyền đến, Phó Uyên Đình lập tức mỉm cười đứng dậy, ôn thanh nói: "Phu nhân, sao nàng lại tới đây?"
Người tới là một nữ tu thập phần xinh đẹp diễm lệ, một thân y phục dài, châu quang bảo khí, giữa lông mày hiện lên vẻ kiêu ngạo, tuy rằng trời sinh mỹ mạo, lại làm người ta không dám nhìn thẳng, Phó Uyên Đình hiển nhiên đối với nàng ba phần nhún nhường.
Hà Tiện Ngã đương nhiên biết Đoạn Tiêu Dung ngang ngược, chỉ nghe nàng ta nói chuyện liền chói tai. Nhưng Phó Uyên Đình sợ nàng ta, chứ Hà Tiện Ngã lại không sợ. Hắn lười nhác ngẩng đầu cầm bình rượu lên uống, liền mí mắt chưa nâng lên, nhàn nhạt cười nói: "Tại hạ chỉ đang đối sự chứ không đối người, với đầu óc và tính tình của Tố Ngưng Chân, không đến mức làm ra chuyện cấu kết Ma tộc".
Đoạn Tiêu Dung nhất thời không quen bộ dạng Hà Tiện Ngã xem thường người khác, mặt mày diễm lệ chứa ba phần lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Hà Tiện Ngã, lạnh lùng nói: "Hà đảo chủ trí tuệ hơn người, trong lòng chắc đã có lựa chọn".
Hà Tiện Ngã không để bụng nói: "Trí tuệ hơn người không dám nhận, tại hạ bất quá chỉ là một hải ngoại tán tu, may mắn được vào Tiên Minh, đối với mọi người trong Tiên Minh hiểu biết không thâm, không kịp Phó cung chủ cùng Đoạn trưởng lão mưu tính sâu xa, chuyện quan trọng này vẫn là giao cho các người đi ".
Hà Tiện Ngã uống đến hơi say, lảo đảo đứng lên, tùy ý mà chắp tay hành lễ hai người, liền loạng choạng mà đi ra ngoài.
Đoạn Tiêu Dung sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm bóng dáng Hà Tiện Ngã, chờ khí tức của Hà Tiện Ngã biến mất, mới đối với Phó Uyên Đình nói: "Người này thật sự khiến người ta chán ghét ".
Toàn bộ bên trong Tiên Minh, cũng chỉ có Tạ Tuyết Thần và Pháp Giám tôn giả khiến hắn ta để trong mắt, những người khác trong mắt hắn liền giống như cỏ rác, không đáng nhắc tới.
"Ta vừa thử qua hắn, không nghĩ tới hắn lại tín nhiệm Tố Ngưng Chân như vậy" Phó Uyên Đình có chút kinh ngạc.
"Nếu hắn thuận thế mà đẩy lên trên người Tố Ngưng Chân, khả năng hắn là gian tế liền nhiều lên". Cho nên trong mọi người, Đoạn Tiêu Dung hoài nghi Hà Tiện Ngã nhất, nhưng nàng không thể hỏi trực tiếp xem Hà Tiện Ngã có phải gian tế không, liền hợp mưu với người khác gài bẫy Hà Tiện Ngã, không nghĩ tới Hà Tiện Ngã hoàn toàn không cắn câu.
Là bị hắn nhìn thấu, không xác thực không phải hắn?
Mộ Huyền Linh ở xa xa nhìn thấy Phó Uyên Đình cùng Đoạn Tiêu Dung đi qua, qua đầu hỏi Nam Tư Nguyệt: "Không thể tin được, đường đường là Cung chủ Bích Tiêu Cung, cư nhiên sợ vợ như hổ, ta nghe nói hắn chỉ có một nhi tử ".
Điều này trong giới tu đạo cũng không hiếm thấy, phải nói là độc nhất vô nhị, bởi vì Pháp Tướng tôn giả mệnh dài thọ lâu, trong những mấy trăm năm sinh hơn mười mấy đứa con cũng là chuyện bình thường. Giống như Tạ Tuyết Thần, là đứa con đứng hàng thứ mười tám trong nhà. Nghe nói Nam Tư Nguyệt cũng có không ít huynh đệ.
Nam Tư Nguyệt lắc nhẹ quạt giấy, khẽ cười nói: "Phó Uyên Đình chỉ có một nhi tử, Đoạn Tiêu Dung lại có ba nhi tử, Đoạn Tiêu Dung là thê tử thứ hai của Phó Uyên Đình".
"Đoạn Tiêu Dung so với Phó Uyên Đình lớn hơn trăm tuổi, khi nàng ở Kim Đan cảnh đã có đạo lữ, sinh hạ hai nhi tử, nhưng tư chất tầm thường. Sau này đạo lữ kia chết dưới tay Ma tộc, nàng tu luyện lên Pháp Tướng tôn giả, kế nhiệm chức Cung chủ Bích Tiêu Cung, lúc đấy Phó Uyên Đình là đệ tử thân truyền của Bích Tiêu Cung" Nam Tư Nguyệt nói.
Loại giai thoại phong lưu này, Tang Kỳ sẽ không cùng Mộ Huyền Linh nhiều lời, hôm nay từ trong miệng Nam Tư Nguyệt mới biết tình hình tỉ mỉ, cụ thể, nghe thật sự thích thú.
"Vậy vị Phó Uyên Đình còn phải xưng Đoạn Tiêu Dung một tiếng sư tôn".
Nam Tư Nguyệt lắc đầu nói: "Phó Uyên Đình có sư tôn khác, bất quá Đoạn Tiêu Dung chỉ là chỉ điểm cho Phó Uyên Đình tu hành. Phó Uyên Đình anh tuấn phong lưu, thiên tư không tầm thường, dưới sự chỉ điểm của Đoạn Tiêu Dung mà tiến giai Pháp Tướng, mấy năm sau bọn họ liền kết phu thê. Đoạn Tiêu Dung cũng đem chức Cung chủ Bích Tiêu Cung truyền lại cho hắn. Tuy rằng đều là Pháp Tướng chi cảnh, nhưng tu vi của Đoạn Tiêu Dung lại cao hơn nhiều so với Phó Uyên Đình, đứng trong hàng ngũ lão Tiên Minh".
Mộ Huyền Linh đột nhiên hiểu ra: "Khó trách Phó Uyên Đình đối với Đoạn Tiêu Dung cung kính như vậy, lại không biết tư chất nhi tử họ như nào?"
Phụ mẫu Pháp Tướng kết phu thê, hẳn là tư chất của nhi tử cũng ở mức thượng trung chi tuyến. Nam Tư Nguyệt nghe Mộ Huyền Linh nói vậy, thần sắc trông hơi lạ, tựa hồ là dở khóc dở cười.
"Hắn à.... được đánh giá không tốt lắm" Nam Tư Nguyệt cười khẽ thở dài: "Bất quá hắn chỉ được cái danh thiên hạ đệ nhất".
Mộ Huyền Linh tò mò hỏi: "Thiên hạ đệ nhất cái gì?"
Nam Tư Nguyệt còn chưa trả lời, liền nghe một giọng nói vui sướng truyền đến từ xa xa: "Nam Tư Nguyệt!"
Mộ Huyền Linh nhìn chỗ giọng nói phát ra, nhìn thấy một bóng người châu quang bảo khí đang bay về hướng này, trong nháy mắt liền tới trước mắt rồi. Mộ Huyền Linh có hơi hơi thất thần, bị vầng hào quang của pháp khí tỏa ra của đối phương khiến nàng không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ ngửi thấy một mùi hương thơm đặc biệt phả vào mặt nàng.
"Nam Tư Nguyệt, hôm nay ta mới nghe nói huynh cũng tới thành Ung Tuyết, sao huynh lại không đến tìm ta? Chẳng lẽ sợ ta đoạt mất hào quang? Bất quá ở thành Ung Tuyết này thật nhạt nhẽo, nơi nơi trắng xóa, thật nghèo nàn, mỹ nhân cũng chưa nhìn thấy một người, cái đẹp nhất cũng không biết ở nơi nào.... ài, vị mỹ nhân bên cạnh huynh cũng thật lạ mặt".
Người nọ bô bô nói một tràng, mới chú ý đến Mộ Huyền Linh ngồi cạnh Nam Tư Nguyệt, ánh mắt đột nhiên đăm chiêu.
"Linh Nhi, đây là nhi tử của Cung chủ Bích Tiêu Cung - Phó Lan Sinh" Nam Tư Nguyệt giới thiệu hai người họ: "Còn đây là biểu muội xa của ta, Linh Nhi".
Mộ Huyền Linh rốt cuộc cũng thấy diện mạo của Phó Lan Sinh, hắn lớn lên.... một chút cũng không giống tu sĩ. Bộ dạng hắn thoạt nhìn hơn hai mươi, khuôn mặt thật tuấn lãng, môi hồng răng trắng, đôi mắt trong sáng như thần, nhìn người với ánh mắt đầy dịu dàng, một thân khí chất phong lưu công tử. Nhưng hấp dẫn người khác không phải là diện mạo của hắn, mà là cách ăn mặc của hắn, từ đầu đến chân, không chỗ nào không phải thiên giai pháp khí, thiên tài địa bảo, linh lực bảo vật tràn đầy, tỏa ra nhàn nhạt vầng sáng đem hắn bao vây trong đó. Nếu như là người qua đường nhìn thấy hắn, chắc chắn ai cũng muốn cướp của hắn, nhưng cũng phải ngẫm lại - những người ăn mặc như này, nếu không phải bản thân cực kỳ có bản lĩnh, thì là chỗ dựa lớn đầy bản lĩnh.
Mà Mộ Huyền Linh sở dĩ cảm thấy hắn không giống tu sĩ, bởi vì phàm là tu sĩ, trên người ít nhất cũng có một ít khí tức đặc biệt. Đặc biệt như Tạ Tuyết Thần, càng là thanh lãnh xuất trần, tựa như thần tiên. Nhưng thiếu niên này phong lưu phóng khoáng, châu quang bảo khí, nhìn chính là công tử ăn chơi trác táng ở nhân gian.
Thời điểm Mộ Huyền Linh đang đánh giá hắn, vừa hay hắn cũng đang nhìn nàng, hắn buột miệng thốt ra: "Ta còn tưởng đây chính là Cao tu sĩ cơ".
Một câu nói liền mất đi hảo cảm của Mộ Huyền Linh.
"Bất quá cô so với Cao tu sĩ đẹp hơn bảy phần!"
Một câu kéo lại hảo cảm của Mộ Huyền Linh.
"Vị Phó công tử này cũng là tu sĩ sao?" Mộ Huyền Linh mỉm cười hỏi.
Phó Lan Sinh liền đáp: "Đúng vậy, ta chính là Kim Đan cảnh, Linh cô nương nếu như gặp phải phiền toái, liền có thể tìm ta trợ giúp. Ta cùng Nam Tư Nguyệt là bằng hữu chí cốt, biểu muội của hắn cũng là biểu muội của ta".
Mộ Huyền Linh liếc mắt nhìn Nam Tư Nguyệt một cái, người sau liền lấy quạt giấy che mặt, cười khổ một chút.
Phó Lan Sinh nói thôi chưa đủ, còn lấy giới tử túi ra, tùy tay lấy ra mấy món thiên giai pháp khí đưa đến trước mặt Mộ Huyền Linh: "Lần đầu gặp mặt, ta không chuẩn bị lễ vật gì, đây pháp khí là vài ngày trước ta thu thập được, đều thích hợp cho nữ tử dùng, cô xem có thích hay không".
Mộ Huyền Linh ngạc nhiên nhìn đống pháp khí linh lung rực rỡ, không hiểu cách tiếp cận của vị thiếu cung chủ này, chẳng phải là thiên giai pháp khí mà các tu sĩ luôn muốn có được sao? Liền tùy tiện mang ra một đống tặng người khác?
Nam Tư Nguyệt cười nói: "Bích Tiêu Cung là giàu nhất thiên hạ, vị Phó thiếu cung chủ này là thiên hạ đệ nhất kẻ có tiền, này đối với hắn không tính là gì, hắn tin tưởng đưa cho muội, muội liền nhận lấy đi".
Mộ Huyền Linh còn đang do dự, ở trong túi gấm liền động một chút, một cái đầu lông xù xù chui lên dò xét, ngay sau đó thân ảnh liền chui ra khỏi, nhảy vào trong lòng bàn tay của Phó Lan Sinh. Dụi mũi vào ngửi các pháp khí thiên giai đó, A Bảo ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt tròn xoe đen chớp hai cái, hốc mắt liền ươn ướt nước mắt tròn lăn tròn, A Bảo há hốc mồm nhìn Phó Lan Sinh gọi một tiếng "Cha!"
Mộ Huyền Linh nắm lấy A Bảo nhét vào trong tay áo, xấu hổ nói: "Đây là linh thú của ta"
Phó Lan Sinh nhìn tay áo phồng phồng của Mộ Huyền Linh, như suy tư nói: "Tại sao linh thú kia lại kêu cha?"
Mộ Huyền Linh không dám dùng sức, sợ làm A Bảo bị thương, không nghĩ tới A Bảo từ lòng bàn tay chạy ra, nó tay chân nhanh nhẹn chạy tới chạy lui, cuối cùng dừng ở trên vai Phụ Lan Sinh, nước mắt lưng tròng nhìn Phó Lan Sinh, âm thanh non nớt hỏi: "Ngươi là cha ta sao?"
Lần này thật sự không thể giấu được....
Mộ Huyền Linh mỉm cười nói: "Phụ thân nó đi lạc..."
Phó Lan Sinh cùng A Bảo mũi đối mũi mắt đôi mắt, nhìn một lát sau mới nói: "Ta cảm thấy...... riêng với chuyện của bản thân, ta chắc hẳn cũng rất rõ ràng đi".
Tuy rằng hắn phong lưu, nhưng cho dù có hài tử cũng phải là con người.
A Bảo nghiêm túc nói: "Mẫu thân ta nói, phụ thân là người giàu nhất thiên hạ".
Mộ Huyền Linh nhớ tới chuyện lúc nãy cùng Nam Tư Nguyệt chưa nói xong. Phó Lan Sinh thiên hạ đệ nhất, thật sự là thiên hạ đệ nhất có tiền.....
Phó Lan Sinh cũng nghiêm túc nói: "Tiền của ta cũng là do phụ mẫu chu cấp, nói như vậy, người giàu nhất thiên hạ nên là phụ thân ta".
A Bảo bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu, lại nghiêm túc gọi một tiếng "Ca ca?"
Mộ Huyền Linh lại lần nữa bắt A Bảo đem trở về.
Quá mất mặt rồi.....
Hài tử này điên rồi!
"Ha ha ha ha!" Phó Lan Sinh cười ha hả, vui sướng quá ngã trước ngã sau, "Nhiều người kêu ta là ca ca, nhưng giọng nói của ngươi hay nhất, nào, ca ca đưa ngươi một ít lễ vật gặp mặt!"
Nói lại móc lấy pháp bảo ra.
Mộ Huyền Linh xấu hổ mà cười theo, nhét A Bảo vào giới tử trong túi gấm.
"Làm Thiếu cung chủ chê cười rồi, linh thú của ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, còn mong huynh đừng trách móc nó".
"Không trách, không trách, vật nhỏ này thật thú vị, phụ thân nó tên gì, chờ ta hồi cung liền giúp nó hỏi thăm một chút" Phó Lan Sinh cười ha ha nói.
"Nó kêu A Bảo, nghe nó nói phụ thân tên Phó Thương Ly" Mộ Huyền Linh nói.
Phó Lan Sinh sờ sờ cằm suy tư nghĩ: "Phó Thương Ly.... Tên này có chút giống với người Phó gia ta, nhưng nói không chừng lại là tên giả, tóm lại ta sẽ giúp