Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Mặt bên của chiếc quạt giấy, là một vùng có núi sông.
Mộ Huyền Linh không ngờ tới, bên trong quạt giấy của Nam Tư Nguyệt lại có một thế giới khác, khoảnh khắc Tang Kỳ phẩy tay áo, Nam Tư Nguyệt đem theo nàng vào trong thế giới này.
Nơi này một mảnh yên tĩnh, hoa thơm chim hót, nước chảy róc rách, tựa như chốn đào nguyên.
Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng th ở dốc, nói: "Đây là một hang động nhỏ được tổ tiên Uẩn Tú sơn trang là một vị Pháp Tướng tôn giả sáng lập nên, ta đem lối vào của nó làm thành trận pháp khắc lên mặt sau của quạt, tuy chỉ tạm thời tránh né Tang Kỳ, cũng không phải cách lâu dài. Ta không biết thực lực hắn mạnh đến mức nào, nếu là Pháp Tướng chi lực, liền có thể xé rách khe hở của không gian mà tiến vào đây".
Sắc mặt Mộ Huyền Linh trắng bệch, nói: "Hắn mạnh hơn so với tưởng tượng của ta, càng thêm đáng sợ. Mấy năm nay, hắn vẫn luôn che giấu thực lực chân chính".
"Hắn cố tình dụ Tạ Tuyết Thần đi, hẳn là không đủ sức để đối đầu trực diện với địch" Nam Tư Nguyệt sắc mặt nghiêm túc, cúi đầu suy tư: "Chúng ta chỉ cần chống đỡ trong khoảng nửa khắc, Tạ Tuyết Thần gi ết chết Ma Giao, Tang Kỳ sẽ thất bại mà quay về".
"Ma Giao kia không hề đơn giản" Mộ Huyền Linh lộ vẻ lo lắng, "Kia vốn là một con yêu quái Giao Vương, sau khi bị Tang Kỳ đánh bại, rút gân khóa hồn, luyện thành pháp khí, nó hợp nhất thực hư, rất khó đối phó. Mấy ngày trước Tạ Tuyết Thần lấy nguyên thần ra để cản Pháp Tướng chi lực tự bạo, hiện giờ thực lực khôi phục chưa được bảy phần, ta lo lắng huynh ấy lại bị thương lần nữa, Tang Kỳ sẽ nhân cơ hội ra tay".
Nam Tư Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng, bỗng nhiên bật cười.
Mộ Huyền Linh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Nam Tư Nguyệt: "Huynh cười cái gì?"
Nam Tư Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Tới thời khắc này, cô vẫn ở đây lo lắng vì hắn".
Lông mi Mộ Huyền Linh run rẩy, rũ mắt xuống, không có gì để nói.
Nam Tư Nguyệt khẽ thở dài, ôn thanh nói: "Vừa rồi sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, là ngực đau quặn sao?"
Mộ Huyền Linh gật đầu, nói: "Không biết vì sao, đột nhiên đau quặn lên".
Trước kia nàng cũng từng bị ngực đau quặn, còn tưởng là do ma khí dật tán, nhưng bây giờ đã tán công hết, ngực đau quặn không những không giảm xuống mà ngược lại còn tăng lên.
"Ta cho rằng, này cùng Tang Kỳ có quan hệ" Nam Tư Nguyệt xoa cổ tay của nàng, kiểm tra mạch tượng cẩn thận, nhưng lại không kiểm tra được gì.
Thủ đoạn của Tang Kỳ khiến người ta khó mà suy đoán, Nam Tư Nguyệt đối với trận pháp có thể nói là tinh thông nhất Nhân tộc, nhưng đối với việc vận dụng ma khí Tang Kỳ càng xuất quỷ nhập thần. Đây là lĩnh vực mà một người phàm như Nam Tư Nguyệt khó mà chạm tới được.
"Nam Tư Nguyệt" Mộ Huyền Linh hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn vào mắt Nam Tư Nguyệt, nghiêm mặt nói: "Nếu hắn lại đuổi theo, huynh không cần lo cho ta, hắn tới bắt ta, tuyệt đối sẽ không giết ta, ta sẽ không có việc gì".
"Đừng nói lời ngốc nghếch" Nam Tư Nguyệt khẽ thở dài: "Cô tan hết ma công, cửu tử nhất sinh, bị hắn bắt về Ma giới, cho dù không chết cũng là sống không bằng chết".
"Ta sớm đã thành thói quen, đó là chốn về của ta, cùng huynh không có quan hệ, không nên liên lụy huynh" Mộ Huyền Linh điềm nhiên cười: "Mấy ngày rời khỏi Ma giới này, ta tựa hồ như đã có một mộng đẹp, tỉnh mộng, cũng nên trở về hiện thực".
Nam Tư Nguyệt muốn nói cái gì đó, lại bị Mộ Huyền Linh ngắt lời.
"Ta minh bạch tâm ý của huynh, nhưng ta không chấp nhận" Mộ Huyền Linh nhìn đáy mắt bi thương của Nam Tư Nguyệt, chịu đựng cảm giác áy náy cùng chua xót, nói ra sự thật: "Huynh là bằng hữu ta quý trọng, ta không muốn huynh vì ta mà bị thương".
"Bằng hữu....." đáy mắt minh nhuận sâu thẳm của Nam Tư Nguyệt chứa đầy những tình cảm kìm nén: "Thì ra là thế".
"Huynh có thể bước ra khỏi bóng tối, là bởi vì chính huynh, không phải vì những lời nói vô tình đó của ta" Mộ Huyền Linh khẽ thở dài, nàng không đành lòng thấy Nam Tư Nguyệt bị thương, vô thức mà nói ra ngữ khí nhẹ nhàng: "Ta không đáng để huynh thích như vậy".
Nam Tư Nguyệt đột nhiên cười nhẹ một tiếng, Mộ Huyền Linh kinh ngạc nhìn về phía góc cằm tuấn tú của hắn, chỉ nhìn thấy khóe môi hắn gợi lên một đường chua xót, tựa như cười chế nhạo.
"Linh Nhi, lúc nãy ở bên trong địa lao, ta dường như còn có một số lời chưa nói xong" Nam Tư Nguyệt đột nhiên chuyển đề tài, Mộ Huyền Linh có chút khó hiểu mà cau mày.
Nam Tư Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đen nhánh sâu thẳm, như đêm tối không có trăng sao.
"Khi đó huynh nói, phụ thân huynh buông tha cho hai kẻ đầu sỏ gây tội" Mộ Huyền Linh thấp giọng nói.
Nam Tư Nguyệt cười cười, "Cũng không hẳn là buông tha toàn bộ, ít nhất, Tiết thị đã chết".
"A!" Mộ Huyền Linh kêu một tiếng, "Là bị phụ thân huynh giết sao?"
Nam Tư Nguyệt nói: "Bà ta vì Nam Tinh Diệp mà gánh tội thay, gánh hết mọi tội danh, ở trước mặt ta tự sát".
Nam Tư Nguyệt từ đầu đến cuối đều khó quên được, đôi mắt lúc sắp chết của Tiết thị, bà vừa là cười, vừa là đau lòng, nhi tử của bà có thể có được tất cả, mà chính mình chết đi, quả thật đáng giá.
"Ta vốn phẫn nộ, bởi vì phụ thân bất công cùng thiên vị, nhưng trong một khoảnh khắc, đột nhiên ta chỉ còn lại ghen tị" Nam Tư Nguyệt nhàn nhạt cười nói: "Có một người yêu hắn như vậy, thậm chí có thể vui vẻ vì hắn chết đi".
"Mà một đời này của ta, đều sẽ không gặp được một người như vậy".
Nam Tư Nguyệt mãi đến sau này mới hiểu, một tia hối hận vì mất mát, từ khi nào đã trở thành tâm ma của hắn.
Nhìn thấy sự yêu thích nhiệt liệt chân thành của Mộ Huyền Linh đối với Tạ Tuyết Thần, không mong nhận lại bất kì hồi đáp gì, hắn mới hiểu được, chính mình đã bỏ lỡ cái gì.
Hắn cũng cảm thấy chính mình thập phần thảm thương buồn cười, hắn thích là con người Linh Nhi, hay vẫn là thích nàng đối với một người thâm tình không hối hận?
Người thông minh nhất thế gian, không thể phá vỡ mối quan hệ, hắn chỉ có thể làm theo trái tim mình, vào giờ phút này nắm chặt lấy tay nàng.
Thiên địa một phương đột nhiên rung chuyển, Nam Tư Nguyệt đem Mộ Huyền Linh bảo hộ sau người, trầm giọng nói: "Hắn tới rồi".
Không trung bị xé rách ra một lỗ hổng màu đen, một bàn tay tái nhợt thò ra từ lỗ hổng, ma khí tứ phía, không gian lung lay sắp đổ.
Nam Tư Nguyệt sắc mặt nghiêm trọng, hắn biết chính mình vô pháp chống đỡ cái không gian này, mà thời gian mới trôi qua nửa khắc.
Lỗ hổng trong không trung mở rộng nhanh chóng, Nam Tư Nguyệt nắm chặt tay Mộ Huyền Linh, bỗng nhiên cả không gian vỡ vụn như bình sứ vỡ chia năm xẻ bảy. Mộ Huyền Linh cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, nàng cùng Nam Tư Nguyệt ngã xuống mặt đất.
Bọn họ vẫn ở chỗ cũ, còn Tang Kỳ trên tay cầm chiếc quạt giấy đã bị nghiền nát.
"Đối với một phàm nhân mà nói, ngươi đã làm rất tốt" Tang Kỳ hào phóng khen ngợi, "Cho nên tốt nhất là ta nên giết ngươi".
Đồng tử Mộ Huyền Linh co rút lại, nàng nhìn thấy đầu ngón tay Tang Kỳ nhẽ nhúc nhích, thân thể liền ý thức được mà đẩy Nam Tư Nguyệt ra, chắn trước người Nam Tư Nguyệt. Một bàn tay màu đen vỗ vào sau lưng Mộ Huyền Linh, ngay cả khi Tang Kỳ giảm hơn phân nửa ma khí, Mộ Huyền Linh vẫn bị đánh bay ra ngoài, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngu không ai bằng" Tang Kỳ khẽ nhíu mày, thân ảnh biến mất tại chỗ, lại xuất hiện bên cạnh Mộ Huyền Linh, duỗi tay ôm lấy Mộ Huyền Linh bị trọng thương vào ngực.
Mộ Huyền Linh cả người đau nhức, vô lực phản kháng, nhưng vẫn còn sót lại một chút ý thức, âm thanh yết ớt đứt quãng nói: "Tang Kỳ,.....ngươi giết hắn, ta..... liền tự sát".
"A" Tang Kỳ cười lạnh nói: "Vì một cái cái người không thích, cũng có thể làm được như vậy? Mạng ngươi rẻ rúng vậy sao? Hay là, ngươi thật sự không muốn sống nữa?"
Hàng mi dài yếu ớt động, nàng không trả lời câu hỏi của Tang Kỳ.
Một luồng kiếm ý sắc bén bay thẳng vào mặt Tang Kỳ, vẻ mặt Tang Kỳ nghiêm lại, biến mất tại chỗ.
Tạ Tuyết Thần nửa người đầy máu xuất hiện trước mặt Tang Kỳ, kiếm khí Quân Thiên Kiếm sắc bén, không giảm chút nào.
Thế mà trong vòng nửa khắc liền giải quyết xong Ma Giao - Tang Kỳ trong lòng kinh hãi.
"Tạ tông chủ xem ra đã phải trả giá không nhỏ" Tang Kỳ nhìn máu trên người Tạ Tuyết Thần, nhìn trầm ngâm: "Hử, vì đến để ngăn cản ta?"
Tạ Tuyết Thần không cùng hắn nói chuyện vô nghĩa, Quân Thiên Kiếm trỗi dậy, tốc độ nhanh hơn, phát ra tiếng rít sắc bén. Đôi mắt bạc của Tang Kỳ nheo lại, ma khí trong người kết thành tấm chắn, thân hình lóe lên đã cách đó mười trượng.
Tạ Tuyết Thần đuổi theo không bỏ, máu tươi chảy từ chân rơi xuống tuyết, tựa như mai đỏ.
"Tạ tông chủ, hiện giờ ngươi là nỏ mạnh hết đà, nếu đánh thật, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta" thanh âm Tang Kỳ truyền đến từ xa xa: "Vì Mộ Huyền Linh, cùng ta sinh tử đấu, có đáng không?"
Tạ Tuyết Thần mím môi không nói.
Ma Giao cùng trận pháp thêm ở trên, thật sự khó đối phó, hư thật tương sinh, khó có thể đối phó. Trong lòng Tạ Tuyết Thần lo lắng an nguy của Mộ Huyền Linh, muốn tốc chiến tốc thắng, nên chỉ có một biện pháp, đó chính là dùng hết toàn lực, đem Ma Giao dụ vào phạm vi tấn công.
Không thể tìm thấy thực, liền đem toàn bộ trở thành thực mà đánh.
Ngọc Khuyết Thiên Phá Trận thúc giục đến cực điểm, hắn lấy thân vào trận, liều mạng hai bên cùng thiệt, đem Ma Giao chém dưới kiếm, lập tức đuổi vào trong thành tìm Mộ Huyền Linh.
Nhưng vẫn muộn một bước, Tang Kỳ đã cướp đi Mộ Huyền Linh.
"Tạ tông chủ" thanh âm Tang Kỳ đầy ác ý: "Nói cho ngươi một việc, Tiểu Linh Nhi là phụng lệnh của ta tiếp cận ngươi, mục đích là lấy Ngọc Khuyết Kinh, nàng chưa bao giờ chân chính thích ngươi".
Tạ Tuyết Thần chém một kiếm vào không trung, khoảng không bị đâm trúng, mũi kiếm chạy ra một tia máu.
Thân ảnh của Tang Kỳ hiện ra, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt bạc hiện lên dị sắc: "Ngươi không tin lời ta nói?"
Hắn không những không tin, còn nhân cơ hội tìm ra hắn đang ở đâu.
Mái tóc màu xanh đen của Tạ Tuyết Thần bị linh lực kích động mà tung bay, kim quang trường kiếm rơi vào trong mắt phượng, tỏa ra ánh sáng khiếp người.
Vào lúc này, trong không trung mở ra một thông đạo hình tròn, có thể nhìn thấy mơ hồ mặt trăng đỏ thẫm, Tang Kỳ nhẹ nhàng thở ra, lùi về phía sau một bước, thân ảnh biến mất qua thông đạo, thân ảnh Tạ Tuyết Thần nhanh như chớp đuổi theo, không tiếc liều mạng trọng thương dấn thân vào Ma giới, nhưng một bóng đen đột nhiên xuất hiện chặn thông đạo.
Bóng đen hóa hình người, là ma vật giống ái nam ái nữ, đúng là Dục Ma.
Tạ Tuyết Thần bị chặn lại một tức, sau đó hoàn toàn mất dấu Tang Kỳ.
Dục Ma có chút ủy khuất cùng sợ hãi trước sát