Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

C50: Chương 50


trước sau

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Kính Hoa Cốc.

"Sư phụ, thân thể người đã tốt hơn chưa?" Cao Thu Mân lo lắng nhìn Tố Ngưng Chân.

Tố Ngưng Chân sắc mặt u ám, ngắn ngủi một tháng, nàng dường như đã già đi hai mươi tuổi, tóc mai đã xuất hiện tóc bạc, khóe mắt nếp nhăn cũng sâu hơn. Cao Thu Mân từ nhỏ đã đối với Tố Ngưng Chân có phần kính sợ, sau khi nhà tan cửa nát, càng coi nàng là chỗ dựa duy nhất, bây giờ nhìn thấy Tố Ngưng Chân thực sự già đi, nàng lòng đau như thắt, lại sinh ra tuyệt vọng không có ai để dựa vào.

Những ngón tay gầy gò của Tố Ngưng Chân nắm lấy cổ tay nàng, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thu Nhi, Xuân Sinh Quyết học như nào rồi?"

Cao Thu Mân hổ thẹn cúi đầu nói: "Tới tầng thứ năm".

Tố Ngưng Chân cau mày, nói: "Chậm, năm đó Ngưng Hi không đến nửa năm đã luyện thành tầng thứ năm, và ta đã dùng hơn mười năm... Bất quá, nàng là Nguyên Âm Huyền Nữ, tư chất đương nhiên khác biệt với người bình thường, con mặc dù là nữ nhi nàng, nhưng...." nàng nói rồi dừng lại một chút, không biết nghĩ về cái gì, hô hấp trở nên nặng nề hơn, phát ra tiếng ho dữ dội.

Cao Thu Mân dọc theo sau lưng nàng, lại đưa cho một bát thuốc đen đặc hỗn hợp tỏa ra mùi thuốc đắng, Tố Ngưng Chân uống xong thuốc thì nhíu mày, điều tức chốc lát, khí tức mới bình ổn một chút.

Những ngày này nàng cứ luôn đóng cửa không ra, giao tất cả sự vụ trong cốc cho Cao Thu Mân, Cao Thu Mân như là đại chưởng giáo, nhưng người người trong lòng biết rõ, Tố Ngưng Chân đã quyết định giao lại Cốc chủ chi vị cho nàng. Chỉ là Cao Thu Mân cảnh giới tu vi quá thấp, giới tu đạo Kim Đan nhiều như cẩu, nàng mới hai mươi tuổi, tu vi Kim Đan, vô luận như nào cũng khó thuyết phục lòng người. Kính Hoa Cốc không phải Tố Ngưng Chân một người chi cốc, nàng nhất định muốn làm điều này, chắc chắn sẽ khơi dậy sự phản đối mạnh mẽ của hội trưởng lão. Hai ngày qua những trưởng lão quan hệ giao hảo với nàng đều đến nói chuyện riêng qua, nhưng Tố Ngưng Chân cũng điềm tĩnh mà nói cho bọn họ, trong vòng một tháng, Cao Thu Mân chắc chắn vào Nguyên Anh chi cảnh. Nàng nửa năm trước mới vào Kim Đan, nếu như trong vòng nửa năm có thể từ Kim Đan đột phá đến Nguyên Anh, việc này có thể chứng minh nàng tư chất phi phàm, có tiềm lực cực lớn kế nhiệm Cốc chủ chi vị. Trưởng lão cảm thấy Tố Ngưng Chân nói lời không phải vô lý, cũng cảm thấy sự việc này không thể phát sinh, nhưng vẫn đáp ứng các cược của nàng, chỉ cần Cao Thu Mân trong vòng một tháng tấn thăng Nguyên Anh, bọn họ có thể cho phép Cao Thu Mân kế nhiệm Cốc chủ.

Chỉ là bọn họ cũng không minh bạch, Tố Ngưng Chân không bị thương đến mức đó, hà tất vội vàng đem Cốc chủ chi vị truyền lại cho Cao Thu Mân.

Chỉ có Cao Thu Mân mới biết chân tướng, bởi vì trong vòng một tháng này, Tố Ngưng Chân đã truyền lại tu vi cả đời cho nàng, nàng chỉ một vài ngày trước đã đột phá Nguyên Anh, chỉ là giữ kín không nói ra.

"Sư phụ, người bây giờ yếu ớt như vậy, vạn nhất Tang Kỳ xâm nhập Kính Hoa Cốc, nên làm thế nào thì tốt?" Cao Thu Mân nét mặt âu lo.

Tố Ngưng Chân nhàn nhạt cười: "Ta dù cho không ở thời kì hưng thịnh, cũng địch bất quá nhất chiêu của hắn, dù là tốt là xấu, lại có gì khác biệt. Hắn nếu đã còn sống, lại quyết tâm báo thù, vậy ta nhất định là người phải chết. Có thể truyền lại tu vi cho con trước lúc chết, ta nghĩ sẽ không uổng phí tính mạng mình".

Cao Thu Mân thấy Tố Ngưng Chân quyết ý chết, không nhịn được trong lòng bi thương, mắt rưng rưng nước quỳ xuống.

Tố Ngưng Chân rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào đầu đang cúi đầu của nàng, dường như nhìn thấy hình dáng của người đó qua thân ảnh nàng. Cao Thu Mân, kỳ thật một chút cũng không giống nàng, có thể là vì từ nhỏ không có mẫu thân, được Cao Phượng Hủ dạy dỗ lớn lên, nàng tự đại, cao ngạo, tư chất cũng không bằng tỷ tỷ, tính cách cũng không giống nàng....

Tố Ngưng Chân thở dài nhắm mắt lại, một khi nhắm mắt, lại nhìn thấy Tố Ngưng Hi mặt mày mỉm cười, nàng biết mình cách cái chết không xa, có thể là bởi vì cách cái chết không xa, những hình ảnh quá khứ kia lại trở nên rõ ràng hơn.

Nàng và Ngưng Hi là một cặp tỷ muội song sinh, nhưng nàng từ nhỏ đã biết, Ngưng Hi và nàng không giống nhau. Bọn họ sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, vào những năm đói kém, trong nhà có quá nhiều hài tử không thể nuôi dưỡng, ai cũng đói đến mức chỉ còn da bọc xương, hai mắt xanh xao. Nàng vẫn nhớ dáng vẻ phụ thân nhìn các nàng, dường như muốn ăn các nàng, là nương thân liều chết ngăn cản, không biết nói cái gì, phụ thân do dự mà gật gật đầu. Vài ngày sau, các nàng bị hoán đổi với gia đình khác.

Sau khi lớn lên, nàng mới biết, đó là đổi con lấy thực, là nhân tính ở giới hạn lúc sắp chết.

Là giới hạn nực cười.

Năm đó nàng và Ngưng Hi bốn tuổi, bị người trói và chuẩn bị nấu chín. Ngưng Hi thông minh, thoát khỏi dây thừng, kéo nàng liều chết chạy như bay trong đồng cỏ hoang dại, những ngọn cỏ mọc cao hơn người các nàng, nàng chỉ thấy được một bóng dáng khô vàng, còn có bóng lưng gầy gò của Ngưng Hi.

"Tỷ tỷ, muội đói, muội chạy không nổi nữa..."

"A Chân, chạy nhanh, bằng không sẽ chết!"

Nàng chóng mặt hoa mắt mà ngã xuống đất, Ngưng Hi ngồi xổm xuống, nâng đỡ nàng bằng đôi vai gầy ốm non nớt, cõng nàng chạy về phía trước, chạy liên tục... Phía sau là một nhóm ma ăn thịt người hung ác, Ngưng Hi cõng nàng chạy như bay, không cẩn thận ngã xuống sườn núi. Nàng được Ngưng Hi ôm thật chặt trong vòng tay, ở sườn núi dốc mà lăn xuống, rơi vào trạng thái hôn mê. Không biết qua bao nhiêu lâu mới tỉnh dậy, bầu trời một mảnh đen nhánh, Ngưng Hi nằm trong vũng máu, toàn thân bị thương, sau đầu đập vào một tảng đá lớn, tóc ướt đẫm máu tươi.

Nàng ôm lấy Ngưng Hi khóc lớn, nghe thấy giọng Ngưng Hi yếu ớt nói: "A Chân, tỷ.... tỷ không sao...."


Bị thương nặng như vậy, sao có thể không sao chứ? Nhưng Ngưng Hi thật sự chưa có chết, nàng chỉ là khá yết ớt, vết thương rất mau sẽ lành, bất quá vài ngày nàng sẽ khôi phục như bình thường, chỉ là vẫn còn một vài chỗ kỳ quái, nàng nói nàng nhìn thấy rất nhiều đồ vật đang phát sáng.

Cũng vào lúc đó, nàng mới biết bí mật của Ngưng Hi. Thứ nhất, Ngưng Hi sẽ không biết đường, thứ hai, bàn tay Ngưng Hi có thể hồi sinh hoa thảo đã chết.

Các nàng từ trong tay ma ăn thịt người may mắn trốn thoát, nhưng mà hai tiểu cô nương bốn tuổi, ở trong thế đạo như này rất khó để tồn tại, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ăn. Các nàng ẩn mình trong núi rừng, thân thể nàng yếu hơn Ngưng Hi, luôn bị bệnh suy nhược, chỉ có thể nằm ở trong sơn động chờ Ngưng Hi mang đồ ăn quay lại.

Ngưng Hi không dám chạy đi xa, sợ không thể tìm thấy đường quay về, chỉ có thể ở gần hang động trồng một số quả và rau. Nàng bàn tay có lực lượng kỳ dị, bất cứ loại hạt giống nào nàng trồng, tất cả đều sinh trưởng với tốc độ thần kì, rất nhanh nở hoa kết quả. Ban đêm chôn hạch đào xuống, không đến bảy ngày liền ra hoa kết quả, nàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết đây là thần tích. Ngưng Hi hưng phấn mà nói, các nàng không cần chịu đói nữa. Các nàng sẽ sống bằng hoa quả và rau, ăn những trái cây đó, thân thể nàng cũng từ từ được cải thiện.

Nhưng các nàng vẫn không dám cho mọi người biết Ngưng Hi có loại năng lực thần kỳ này, Ngưng Hi nói, người xấu mà biết, sẽ bắt lấy các nàng, để nàng tiếp tục phát triển thứ này.

Ngưng Hi từ nhỏ đã thông minh kiên cường hơn nàng, các nàng từ nhỏ đã nương tựa lẫn nhau, ở thời đại nhân tính tiêu vong, các nàng là chỗ dựa duy nhất của nhau, cũng là người thân duy nhất có thể tín nhiệm, các nàng cứ như vậy nương tựa lẫn nhau, ở hoang dã sinh sống rất nhiều năm, mãi đến một ngày, một nhóm người bay tới bay lui xâm nhập vào rừng, phát hiện các nàng.

Một nữ tử với tướng mạo hoa lệ khí thế uy nghiêm đã hái quả đào mà Ngưng Hi trồng, nghi hoặc nói: "Hoang dã cằn cỗi chi địa, làm sao lại có loại trái cây tràn đầy linh khí?"

Ánh mắt nàng hướng về phía trên người hai nàng, bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy Ngưng Hi, tay phải chạm vào trán của Ngưng Hi, lập tức hơ hấp ngột ngạt, mắt lộ vui mừng: "Thập khiếu.... không, Nguyên Âm Huyền Nữ chi thể, hóa ra truyền thuyết là thật, thế gian có thần nhân chuyển thế như này...."

Lông mày nàng chợt dịu lại, ngồi xổm xuống ngang tầm nhìn Ngưng Hi, ôn thanh nói: "Hài tử ngoan, ngươi mấy tuổi, tên gọi là gì?"

Ngưng Hi cảnh giác nhìn nàng, ngập ngừng một lúc, nói: "Ta kêu Hi Hi, năm nay tám tuổi".

"Hi Hi? Ta là Cốc chủ Kính Hoa Cốc, ngươi nguyện ý cùng ta hồi Kính Hoa Cốc không, ta sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử, dạy ngươi tu đạo cùng pháp thuật, ngươi có thể không lo cơm ăn áo mặc, thậm chí trường sinh bất lão, phi thiên độn địa" nàng mê hoặc mà nói.

Ngưng Hi liếc mắt nhìn muội muội ở đằng sau, nói: "Ta muốn cùng muội muội ở bên nhau".

Cốc chủ lúc đó mới nhìn Tố Ngưng Chân phía sau, đột nhiên gật đầu một cái.

"Được, hai người các ngươi có thể cùng nhau bái ta làm sư, muội muội ngươi sẽ được chiếu cố thật tốt".

Các nàng được Cốc chủ đưa về Kính Hoa Cốc, từ đó bắt đầu dấn thân tu đạo chi lộ, Cốc chủ Kính Hoa Cốc đặt cho các nàng những cái tên mới.

Tố Ngưng Hi, Tố Ngưng Chân.

"Tỷ tỷ, cái Cốc chủ kia trông như không giống người tốt, nàng muốn bắt tỷ đi trồng những thứ đó?" nàng hạ giọng thì thầm vào tai, "Chúng ta thật sự muốn đi cái Kính Hoa Cốc sao?"

Ngưng Hi nói: "Chúng ta không thể chạy trốn, nàng có thể bay đó.... A Chân, ta cảm thấy chúng ta nên đi Kính Hoa Cốc xem xem".

"Muội sợ" nàng nghĩ đến những người đó vẻ ngoài đánh nhau, nhìn thấy có người chết trước mặt mình, trong lòng không khỏi run rẩy.

Ngưng Hi ôm chặt nàng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng nói: "A Chân đừng sợ, tỷ tỷ sẽ luôn bảo hộ muội, chúng ta mãi mãi không tách rời."

"Mãi mãi không tách rời..."

Tim nàng bất an sợ hãi bởi vì lời nàng ta nói mà bình ổn xuống.

Nàng cùng Ngưng Hi là một đôi tỷ muội song sinh, các nàng từ lúc sinh ra trước đây chưa từng tách rời, sau này cũng sẽ không tách rời.

Nàng đã từng cho rằng như vậy, mãi đến một ngày sau này, Ngưng Hi nói: "A Chân, ta muốn đi, ta đã đáp ứng Tang Kỳ, muốn cùng hắn ở bên nhau".

"Tỷ cũng đã hứa với ta, mãi mãi không tách rời a!"


"A Chân, muội đã lớn rồi, không còn cần tỷ tỷ bảo hộ nữa..." Ngưng Hi ôn nhu mà xoa xoa đầu nàng, giống như khi còn là một đứa trẻ, "Muội luôn luôn mạnh mẽ, không biết là bắt đầu từ khi nào, biến thành muội bảo hộ tỷ tỷ rồi. Kính Hoa Cốc đã trở thành nhà của muội, sau khi ta đi, sư phụ sẽ truyền lại Cốc chủ chi vị cho muội...."

"Muội không cần Cốc chủ chi vị, muội chưa bao giờ nghĩ sẽ cướp của tỷ, muội chỉ là.... không muốn kéo chân tỷ liên lụy tỷ!"

Không muốn giống như khi còn nhỏ, làm tỷ vì bảo hộ ta mà bị thương....

Ngưng Hi cười, trong mắt ẩm ướt lấp lánh: "Tỷ đương nhiên là biết a, muội là muội muội tốt nhất của tỷ, nhưng mà A Chân, ta thật sự không thể buông bỏ Tang Kỳ.... Muội có thể tha thứ cho tỷ tỷ không?"

"Tỷ muốn phản bội Kính Hoa Cốc, sư phụ sẽ không để tỷ cùng Tang Kỳ đi, còn có Cao Phượng Hủ cũng đã phái người truy sát các tỷ, tỷ tỷ, một cái bán yêu, tỷ như vậy có đáng không?"

"Ta muốn cùng Tang Kỳ đi Đông Hải, chỗ đó là địa bàn của Yêu tộc, sư phụ cùng Cao Phượng Hủ không thể bắt bọn ta".

"Đông Hải... vậy ta không phải sẽ không bao giờ gặp lại tỷ nữa...."

"Sẽ gặp lại, A Chân".

Tố Ngưng Chân không còn tin tưởng nàng, Ngưng Hi bị Bán yêu mê hoặc tâm khiếu, ngay cả muội muội nương tựa lẫn nhau cũng muốn bỏ rơi.....

Nàng muốn sửa sai lỗi lầm của Ngưng Hi, nên đã đưa ra một cái quyết định khiến nàng hối hận suốt đời, nàng cho rằng hận Tang Kỳ, đổ hết mọi tội trạng lên người Tang Kỳ, có thể bỏ qua những sai lầm mình đã phạm phải, nhưng càng cận kề cái chết, nàng càng nhận ra nó rõ ràng hơn.

Hại chết Ngưng Hi, là nàng.

"Sư phụ, Tạ tông chủ cùng Nam trang chủ ghé thăm, nói là có chuyện quan trọng cần gặp người" lời nói của Cao Thu Mân khiến Tố Ngưng Chân tỉnh dậy sau nỗi đau buồn cùng hối hận sâu sắc.

"Bọn họ đến làm gì?" giọng của Tố Ngưng Chân trở nên khàn khàn già nua.

Cao Thu Mân thần sắc trông không tốt: "Không biết.... Mộ Huyền Linh kia cũng tới rồi, còn có thiếu cung chủ Bích Tiêu Cung Phó Lan Sinh".

Tố Ngưng Chân trong lòng hoài nghi, nàng ở Cao Thu Mân dìu đỡ mà đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài cửa.

Tạ Tuyết Thần cùng bốn người khác đang đợi sẵn ở Yến Nguyệt sảnh, trước khi Tố Ngưng Chân đến, bọn họ nghe thấy những tiếng bước chân bên ngoài, nhưng không ngờ lại là tiếng bước chân của Tố Ngưng Chân, vì nó quá trầm trọng và chậm chạp, có vẻ đã già đi. Khi thấy người, nhìn thấy nàng nếp nhăn cùng tóc bạc, Tạ Tuyết Thần và Nam Tư Nguyệt lập tức minh bạch gì đó, chỉ có Phó Lan Sinh một mặt bị sốc.

Lần trước nhìn thấy Tố Ngưng Chân bất quá là hơn hai tháng trước, nàng trông như vừa mới là bộ dạng ba mươi xuất

đầu, lúc này dường như đã năm mươi sáu mươi tuổi, trong mắt sắc bén cũng giảm đi rất nhiều, lộ ra ảm đạm vô quang.

"Nhìn qua Tạ tông chủ" Tố Ngưng Chân nhìn Tạ Tuyết Thần hành lễ, sau đó mới gật đầu với Nam Tư Nguyệt và Phó Lan Sinh.

Phó Lan Sinh mở miệng, thân thiết mà hỏi: "Tố cốc chủ thế nhưng thân thể không khỏe?"

Tố Ngưng Chân nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, làm phiền thiếu cung chủ quan tâm".

Tố Ngưng Chân được Cao Thu Mân giúp đỡ mà ngồi xuống, mới nói: "Không biết Tạ tông chủ cùng mọi người đến Kính Hoa Cốc là có việc quan trọng gì, thế nhưng Ma giới xảy ra biến cố".

Tạ Tuyết Thần nói: "Việc này có thể liên quan đến Tang Kỳ, còn thỉnh Tố cốc chủ thối lui người không liên quan".

Tố Ngưng Chân nhăn mặt, tay phải đột nhiên siết chặt lại, mắt hạ xuống nghĩ một lúc, nói: "Thu Mân, bảo mọi người lui xuống đi".


Cao Thu Mân lưỡng lự: "Sư phụ...."

"Lui xuống" Tố Ngưng Chân lạnh lùng lặp lại lời, Cao Thu Mân sắc mặt tái nhợt, gật đầu, đối với các đệ tử Kính Hoa Cốc có mặt vẫy vẫy tay, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài.

Phó Lan Sinh vẫn muốn ở lại, nhưng mà Nam Tư Nguyệt nắm lấy cánh tay và kéo ra ngoài.

Cao Thu Mân bước đến bên cạnh Mộ Huyền Linh dừng lại, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn nhau: "Ngươi không đi sao?"

Mộ Huyền Linh nhìn người trước mắt với vẻ mặt phức tạp, nghĩ đến đối phương cùng mình có thể có quan hệ huyết thống, nàng chỉ cảm thấy toàn thân không bình thường.....

"Ta cần phải ở đây, chuyện này liên quan đến ta" Mộ Huyền Linh nói.

Tố Ngưng Chân nghi ngờ mà liếc nhìn Mộ Huyền Linh, lại nhìn Tạ Tuyết Thần, thấy Tạ Tuyết Thần khẽ gật đầu, nàng nói: "Vậy thì ở lại đi".

Cao Thu Mân khóe môi cứng đờ, giận dữ quay đầu đi, sải bước đi ra ngoài.

Tạ Tuyết Thần xua tay bố hạ kết giới, đi thẳng vào vấn đề nói: "Tố cốc chủ, Tố Ngưng Hi có bao nhiêu hài tử?"

Sắc mặt Tố Ngưng Chân đột nhiên tối sầm, "Tạ tông chủ, hỏi những chuyện này có ý tứ gì? Mọi người đều biết, tỷ tỷ ta gả cho Cao Phượng Hủ, mười tháng mang thai sinh hạ một nữ nhi rồi tạ thế".

Tạ Tuyết Thần nói: "Ta vô ý mạo phạm, chỉ là trước đó có một pháp khí, kiểm chứng ra Linh Nhi cùng Cao Thu Mân có thể có huyết mạch liên hệ".

Tố Ngưng Chân nghe vậy giật mình, sau đó lại cười lớn, trong mắt đầy sự vô lý buồn cười chi ý: "Tạ tông chủ những lời này thật sự nực cười, ý tứ của ngươi là hai người bọn họ là tỷ muội? Tỷ tỷ ta chỉ có sinh duy nhất một hài tử, đó là Thu Mân!"

"Thời gian sinh, ngươi tận mắt nhìn thấy?" Tạ Tuyết Thần lại hỏi.

Tố Ngưng Chân hít một hơi, nhịp tim đột nhiên hỗn loạn, Tạ Tuyết Thần nhìn chằm chằm nàng, từ nhịp tim nàng nghe ra được thống khổ cùng hoảng loạn, còn có.... sợ hãi?

"Tất nhiên tận mắt nhìn thấy" Tố Ngưng Chân nắm chặt lấy góc bàn, đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt khó coi, "Thời gian Thu Mân ra đời, trời sinh dị tượng, phòng tràn ngập hoa quang lưu chuyển, khiến người không thể nhìn thẳng...."

"Không thể nhìn thẳng?" Tạ Tuyết Thần cau mày, "Cho nên nói, ngươi đã không có tận mắt nhìn thấy".

"Thu Mân là ta chính tay bế lên, như vậy còn chưa tính là tận mắt trông thấy à!" Tố Ngưng Chân bực bội cấu cấu góc bàn, trong lòng dâng lên sự phẫn nộ cùng bất mãn, "Tạ tông chủ, ngươi đây là hoài nghi thanh bạch của tỷ tỷ ta à! Nàng chỉ là cùng Tang Kỳ có một đoạn vướng mắc, nhưng Tang Kỳ là Bán yêu, không thể có hài tử, với lại Ngưng Hi lúc đó đã....."

Lời nói nàng tới đây đột nhiên dừng lại, khuôn mặt một trận đỏ trận trắng, bỗng nhiên che miệng và ho dữ dội.

Mộ Huyền Linh trước sau đều im lặng lắng nghe, quan sát xem, nàng không giống Tạ Tuyết Thần có thể nghe thấy nhịp tim đối phương, phán đoán tâm trạng nàng, nhưng nàng cũng từ nhìn mặt đoán ý nghe được điểm dị thường.

Thời gian Tố Ngưng Hi sinh, nhất định phát sinh một chuyện cực kỳ khủng khiếp gì đó, làm trong mắt Tố Ngưng Chân hiện lên sự kinh hãi cùng thống khổ. Nàng tâm trạng và lý trí gần như mất kiểm soát, nhưng cái bí mật đó vẫn bị giấu kín trong miệng, nàng suýt nữa nói ra, nhưng lại dừng lại mãi mãi.

Tố Ngưng Hi lúc đó đã.... làm sao....

Cao Thu Mân xuất sinh chi thì dị thường lại là chuyện gì?

Mộ Huyền Linh thấy Tố Ngưng Chân đã ngừng ho, mới chậm rãi nói: "Tố cốc chủ, thứ ta nói thẳng, tư chất Cao Thu Mân, không xứng để trời sinh dị tượng này, ngay cả Tạ tông chủ trời sinh thập khiếu, thời gian ra đời cũng không có dị tượng nào".

Tố Ngưng Chân sắc mặt cứng đờ.

Nàng không phải là không biết, lại chẳng phải không có nghi ngờ, trời sinh cửu khiếu, mặc dù cũng là phi phàm, nhưng nàng thấy qua nhiều người phi phàm, Tạ Tuyết Thần, Nam Tư Nguyệt, Tố Ngưng Hi, bọn họ mới phải nhân tài là chân chính đứa con kiêu hãnh của trời, thời gian sinh ra chưa từng nhìn thấy dị tượng gì. Cao Thu Mân xuất sinh chi thì căn phòng tràn ngập hoa quang khiến Cao Phượng Hủ đối với nữ nhi này tràn đầy kỳ vọng, nhưng mà cũng chỉ là trời sinh cửu khiếu, hắn ấp ủ một tia hy vọng, hoặc là ngày sau có thể bày ra nhiều phi phàm hơn, hoặc là kế thừa Nguyên Âm Huyền Nữ chi thể của Tố Ngưng Hi, thế nhưng đến bây giờ đã hai mươi năm, Tố Ngưng Chân chưa từng từ trên người Cao Thu Mân nhìn thấy nhiều hơn kinh hỉ, tư chất Cao Thu Mân, tính tình, cũng chỉ ở mức trung bình...

Chẳng lẽ dị tượng kia cùng Cao Thu Mân không có liên quan, nhưng là.....

Tố Ngưng Chân nhắm mắt suy nghĩ, cau mày.

"Tố cốc chủ, nếu muốn nghiệm chứng Linh Nhi cùng Cao Thu Mân có huyết thống gần xa cũng không khó, ta biết ngươi không hi vọng quá khứ Tố Ngưng Hi bị người biết đến, nên âm thầm trưng cầu ý kiến của ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn biết, Tố Ngưng Hi phải chăng vẫn còn một nữ nhi khác à?" Tạ Tuyết Thần trầm giọng hỏi.

Tố Ngưng Chân thần sắc biến hóa thất thường, rất lâu sau đó, nàng khàn giọng mở miệng nói: "Các ngươi cho ta suy nghĩ một chút, ta.... ngày mai sẽ trả lời các ngươi, chỉ là việc này vạn nhất không thể cho người khác biết, bao gồm Thu Mân".


Tạ Tuyết Thần cùng Mộ Huyền Linh trịnh trọng gật đầu đồng ý, sau đó thấy Tố Ngưng Chân sắc mặt vội vã mà rời khỏi Yến Nguyệt sảnh, dường như thập phần vội vàng.

Mộ Huyền Linh nhìn bóng dáng Tố Ngưng Chân vội vã rời đi, ôn thanh nói: "Tố Ngưng Chân thật sự đáp ứng nghiệm máu, đủ thấy thời gian Tố Ngưng Hi sinh nhất định phát sinh chuyện cổ quái gì đó, làm Tố Ngưng Chân cũng nảy sinh nghi ngờ, nhìn sắc mặt nàng nghi hoặc và cấp thiết, dường như là nghĩ về việc cực kỳ quan trọng nào đó, muốn có cầu chứng.

"Ngày mai sẽ có kết quả, nàng không cần suy nghĩ quá nhiều" Tạ Tuyết Thần thấy Mộ Huyền Linh trong mắt ẩn chứa sự lo lắng, không nhịn được nắm lấy bàn tay nhỏ hơi lạnh của nàng, nắm chặt lòng bàn tay, mười ngón tay đan nhau, "Vô luận kết quả là gì, ta đều luôn ở bên nàng".

Tố Ngưng Chân một mình ở trong mật thất tối tăm vội vã mà mò mẫm, trên giá sách chi chít đầy những sách cổ, nàng tay run rẩy lục lọi những cuốn sách đó ra, muốn tìm một cái đáp án.

Trên mặt đặt đã rải rác rất nhiều sách cổ, cuối cùng nàng tìm thấy cuốn sách mà mình muốn, run lẩy bẩy mà mở cuốn sách lật nhanh nhìn qua các trang.

"Ngũ đại tiên phẩm thiên tư chi tam, Nguyên Âm Huyền Nữ, ba ngàn năm hiện thế một lần, lời đồn là Thần tộc Huyền Nữ chuyển thế, chấp chưởng sinh chi quyền hành, nội uẩn sức sống vô hạn, sinh ra ngàn năm chi thọ, sau khi chết ngàn năm không mục nát, có thể chữa lành mọi thương bệnh, khôi phục lại tất cả sự sống, hoạt tử nhân nhụ bạch cốt*, biến mục nát thành thần kỳ...."

(* 活死人肉白骨: Sống, chết, người, thịt, xương trắng)

Tố Ngưng Chân lòng trắng nổi lên đỏ ngầu, bàn tay cầm sách cổ run rẩy trắng bệch, nàng không lay chuyển nhìn chằm chằm vào trang đó, giữa sấm sét và hỏa thạch, dường như nhận ra rất nhiều chuyện, nàng ngã khuỵu xuống đất, trong lồ ng ngực phát ra tiếng gió tự như tiếng thở hổn hển.

"Chẳng lẽ là nàng...." nàng không thể tin được trầm giọng nói.

Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng gõ cửa, Cao Thu Mân lo lắng gọi một tiếng sư phụ, tay chân nhẹ nhàng đi vào, nhìn thấy Tố Ngưng Chân sắc mặt trắng bệch toàn thân run rẩy khuỵu xuống, nàng vội vàng tiến tới ngồi xổm xuống đỡ nàng.

"Sư phụ, người sao vậy, có phải thân thể không khỏe?" Cao Thu Mân vội vàng hỏi.

Tố Ngưng Chân bỗng nhiên nắm chặt lấy cổ tay nàng, tầm mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, dường như muốn từ khuôn mặt nàng tìm thấy đáp án gì đó.

Cao Thu Mân trong lòng hoảng loạn không thể giải thích được.

"Sư phụ...."

Tố Ngưng Chân chậm rãi hạ mắt xuống, thanh âm tựa hồ đã già đi rất nhiều: "Ngươi sao lại đến đây?"

Cao Thu Mân nói: "Con lo lắng thân thể người... Còn có.... sư phụ, ta vừa mới đột nhiên nhớ tới thân phận của Mộ Huyền Linh".

"Hửm?" Tố Ngưng Chân nhướng mày, tia sáng thoáng qua: "Thân phận gì?"

Cao Thu Mân nói: "Nàng nguyên lai là một Yêu nô của Minh Nguyệt sơn trang, Tang Kỳ một đêm huyết tẩy Minh Nguyệt sơn trang, các trưởng lão trong trang đã hoán đổi y phục của hai người bọn ta, che giấu khí tức, dẫn nàng đánh lạc hướng truy binh yêu ma. Ta đoán, nàng chính là bởi vì bị Ma tộc Tế Tư bắt đi và thu nhận làm đồ đệ, bất quá nàng lúc đầu trông không như thế này".

"Nàng nguyên lai không giống như này?" Tố Ngưng Chân cau mày nghi hoặc, "Ngươi nói tỉ mỉ chút!"

Cao Thu Mân nghĩ lại chuyện đêm đó, cái Yêu nô kia bởi vì đã lấy trộm y phục của khách quý trong trang, bị nàng hạ lệnh đánh năm mươi roi. Sau đó yêu ma đại quân đã tập kích Minh Nguyệt sơn trang, trưởng lão liền bắt lấy một kẻ chết thay đến, vừa vặn cái Yêu nô kia có chiều cao hình dáng tương tự nàng, nàng để cho người hầu cởi y phục nàng xuống và hoán đổi với nàng ta. Nàng vẫn còn nhớ lúc đó mặt nạ Yêu nô kia rơi ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ xanh xao gầy gò.

"Khi đó trên má trái của nàng có một yêu văn dài quỷ dị, nhìn giống như một loại phù chú, đường vân màu vàng kim, ta nhìn thêm hai lần cảm thấy tâm hoảng" Cao Thu Mân nói.

Tố Ngưng Chân hỏi: "Ngươi còn nhớ yêu văn dài đó trông hình dạng như nào?"

Cao Thu Mân gật đầu nói: "Ta không nhớ rõ mặt nàng, đối với yêu văn đó ấn tượng sâu sắc không thể giải thích được".

"Ngươi vẽ nó ra cho ta xem xem" Tố Ngưng Chân vội vã nói.

Cao Thu Mân không có mang giấy bút, nàng dồn linh lực vào đầu ngón tay, ở trong không trung phác họa ra những hình dạng yêu văn đó.

Tố Ngưng Chân trong mắt đỏ ngầu phản chiếu hình dạng yêu văn đó, lục quang dày đặc trôi nổi không trung, nàng giống như nhìn thấy quỷ bóp chặt cổ, vô cùng sợ hãi lại không nói nên lời.

"Sư phụ, người không việc gì chứ!" Cao Thu Mân nhìn thấy sắc mặt nàng có dị, vội vã hỏi.

Tố Ngưng Chân lộ ra bộ dạng điên cuồng giống khóc giống cười, giọng khàn khàn đứt quãng: "Ha ha ha ha.... nguyên lai như vậy.... nguyên lai đạo quang đó.... là chuyện như vậy.... chúng ta đều sai.... đều sai rồi...."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện