Một Khí binh vô chủ lập tức cảm nhận được người kế thừa đang ở đây lập tức thoát ta khỏi nhẫn Vô Tận và bay tới đó.
- Vù...........!
- !!!???
- Khiết Hoa kiếm ? Ngươi đã tìm được người kế thừa rồi phải không ?
Như hiểu được lời nói của Thiên Vũ thanh kiếm đó lập tức tỏa ra một luồng ánh sáng thuần khiết sáng tựa như gương thuần khiết như mặt hồ tức tốc bay đến trước mặt một thư sinh hắc y Thiên Vũ cũng liếc nhìn một vị trưởng lão đứng bên cạnh rồi nhanh chóng lên tiếng.
- Vù..........!
- Ơ , thanh kiếm này............!
- Tiểu tử , chúc mừng ngươi là người may mắn đặc cách tiến thẳng vào Ngạo Tông một phân nhánh của Ngọc Phong Các chúng ta ngươi là người do chính thanh kiếm đó lựa chọn làm chủ nhân còn không mau cảm ơn Ngạo Đế và xưng tên của mình đi.
- A , đệ tử tên Vạn Dân Quốc bái kiến các vị trưởng lão và sư phụ.
- Soạt !
- Đã bái ta làm sư thì viên Đan này sẽ thuộc về ngươi bao gồm cả công pháp này cũng giao cho ngươi hãy làm cho ta được hãnh diện kiêu ngạo vì ngươi.
Thư sinh đó nhận lấy những món đồ mà Thiên Vũ đưa cho và cũng nhanh chóng quỳ xuống cảm ơn ai nấy đều hết sức bất ngờ không thể tin vào mắt mình chưa đánh đã có người được đặc cách không phải thi đấu.
- Đa tạ sư phụ đệ tử nguyện dốc hết sức mình vì người và Ngọc Phong Các , Ngạo Tông.
Nhưng đệ tử có một thỉnh cầu mong sư phụ chấp nhận.
- Nói đi.
- Này tên kia , ngươi đã được đặc cách qua vòng chiến loạn này rồi còn muốn đòi hỏi cái gì nữa ?
- Ngươi đừng có mà được đà lấn tới tên khốn kia.
Mọi người lên tiếng chất vấn tra hỏi Vạn Dân Quốc nhưng Thiên Vũ lại chẳng hề quan tâm tới mà lên tiếng.
- Ngươi chưa cống hiến gì cho nơi này ngươi lại muốn có điều kiện , thỉnh cầu với ta ?
- Đệ tử biết làm như vậy là không đúng nhưng đệ tử muốn đổi viên Đan này đổi lấy một viên Đan khác trị nội thương vì muội muội của đệ tử không may trúng phải độc vong cực kì hung ác không thể chống chọi được và đang cận kề cái chết mong người thành toàn.
- Soạt !
- Từ bỏ lòng tôn nghiêm của mình vì muội muội rất tốt.
- Vù.........!
Thiên Vũ ném cho Vạn Dân Quốc một chiếc hộp gỗ rồi nói.
- Đệ tử của ta luôn luôn phải nhớ kĩ nhứ thứ này cho ta trọng tình nghĩa , nặng nghĩa sư đồ , trọng chữ tín chữ nghĩa , làm tròn đạo nghĩa tình phụ mẫu tử sau cùng vẹn tròn đạo nghĩa phu thê .
- Đa tạ sư phụ ban Linh Đan.
- Soạt !
- Chu Phúc đại ca , huynh lo phần còn lại nhé đệ có chút chuyện cần giải quyết nên phải đi.
- Được , đệ cứ đi đi.
Thiên Vũ lập tức rời khỏi nơi đó đến căn nhà nhỏ của cả hai đồng thời gửi thư về Kiếm Vân Sơn một chuyến thông báo cho bọn họ biết.
Tuyết Băng ngồi bên cạnh cửa sổ một tay cầm một quyển sách thấy vậy Thiên Vũ không vội làm phiền nàng ấy mà đợi ở một góc nào đó đợi nàng đọc xong hoặc nhìn thấy mình.
- Lần đầu tiên thấy nàng ấy đọc sách phải chăng là cảm thấy chán không nhỉ ? Hay là nhân cơ hội này đưa nàng ấy vào kinh thành đi dạo chơi một chuyến nhỉ ?
- !!!!
- chàng về rồi sao không nói cho muội biết vậy ?
- Ta thấy nàng đang chăm chú đọc sách nên ngồi đây một lát đợi nàng đọc xong ta tính dẫn nào ra bên ngoài tông môn vào thành chơi một chuyến.
Thiên Vũ lên tiếng Tuyết Băng cũng nhanh chóng để quyền sách đó qua một bên rồi đi đến bên cạnh Thiên Vũ cả hai bước ra khỏi tông môn đi vào bên trong kinh thành dạo chơi có thể nói khoảng thời gian này chính là khoảng thời gian yên bình nhất của cả hai sau những ngày tháng người chờ đợi kẻ rời đi mới trở về cũng