Nghiên Phẩm Tân Minh

Chương 13: Bởi vì chính là nàng


trước sau

Cố Khê Nghiên rất thông minh, trên cơ bản từ hành động cùng lời nói của Diệp Thấm Minh, nàng cũng minh bạch đã xảy ra chuyện gì.
"Cái kia hồ ly...... tinh ở trên người ta để lại thứ gì sao?" Nhắc đến Dương Tuần Chi, Cố Khê Nghiên có chút chần chờ không biết nên gọi thế nào.
Diệp Thấm Minh sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Hồ ly tinh? Ha ha, nếu để hắn biết, chỉ sợ muốn tức chết. Đích thực là cái hồ ly tinh, bất quá lớn lên dung mạo lại kém xa đồng loại."
Cố Khê Nghiên nghe vào trong tai, có chút do dự hỏi: "Cho nên nàng là nhận thức hắn?"
Diệp Thấm Minh trong mắt có chút trào phúng, ngữ khí cũng không phải thực thân thiện: "Gặp qua mấy lần, một cái hồ ly thực khiến người chán ghét, ở Tỏa Yêu Trầm Uyên xú danh rõ ràng."
Cố Khê Nghiên tâm hơi nâng lên, lại theo bản năng hỏi nàng: "Tỏa Yêu Trầm Uyên?"
Diệp Thấm Minh liếc nàng một cái, ngồi ở trên ghế nhàn nhạt nói: "Chính là cấm địa giam giữ yêu vật, chúng ta đều là từ bên trong chạy ra tới."
Giọng nói của nàng tuy nhạt, nhưng Cố Khê Nghiên rõ ràng nghe được trong lời của nàng mang theo ngột ngạt lạnh lẽo cùng ảm đạm. Chạy ra tới? Cho nên Diệp Thấm Minh là bị nhốt ở nơi đó, ngày ấy trên người thương tổn cũng là do nơi đó gây ra?
Tuy rằng nàng muốn hiểu rõ một chút, nhưng lại sợ gợi lên những ký ức không tốt đối Diệp Thấm Minh, liền tạm thời đình chỉ.
"Hắn rất lợi hại sao?" Cố Khê Nghiên nghĩ đến hắn ở trên người mình lưu lại yểm vật, dò hỏi.
Diệp Thấm Minh khóe mắt câu lên một mạt cười: "Có thể ở trong đám yêu tinh nổi tiếng xấu, tự nhiên không phải dạng vừa, nàng sợ hãi ư?"
Cố Khê Nghiên trầm mặc một lát: "Ta bất quá là phàm nhân, sợ hãi cũng là rất bình thường."
Diệp Thấm Minh nghe vậy lại đứng lên thấu đi qua, trong mắt mang theo cười: "Chính là hơn nửa đêm bị yêu lấy linh lực, còn có thể cùng yêu tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm, thậm chí quan tâm ta có bị thương hay không, đây chính là phàm nhân sẽ làm?"
Cố Khê Nghiên thoáng sửng sốt, lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Bởi vì là nàng mà thôi."
Lần này đến phiên Diệp Thấm Minh ngây ngẩn cả người, nữ nhân trước mắt sắc mặt còn lộ ra tái nhợt, ánh mắt có chút trống rỗng nhưng lại thập phần nghiêm túc, trên gương mặt tinh xảo là một loại thần sắc ôn nhuyễn điềm đạm. Diệp Thấm Minh cảm thấy trái tim mình giống như bị chạm một cái, không diễn tả được là cảm giác gì, chỉ có loại run rẩy từ đáy lòng dâng lên, để nàng nhịn không được bưng lấy ngực.
Nàng không biết nên đáp lại thế nào, thậm chí mở miệng đều có chút hàm hồ: "Hắn tuy lợi hại, nhưng ta vẫn có thể bảo hộ tốt nàng."
Cố Khê Nghiên nhấp miệng nở nụ cười, nhu hòa nói: "Hảo, làm phiền Thấm Minh."
Nói xong nàng lại hỏi: "Ta gọi nàng như vậy, nàng có để ý không?"
Diệp Thấm Minh lỗ tai động hạ, sau đó sờ sờ vành tai: "Gọi đều gọi, có cái gì để ý." Dứt lời nàng nhíu nhíu mi: "Muộn rồi, nàng sớm chút nghỉ ngơi."
Cố Khê Nghiên có chút mệt mỏi, nàng nằm xuống lại nghĩ đến hộ vệ ngoài phòng: "Bọn họ vì sao không có động tĩnh?"
Diệp Thấm Minh mỉm cười: "Bọn họ bất quá là phàm nhân, muốn che mắt bọn họ bất quá chỉ cần một chút pháp thuật."
Cố Khê Nghiên nằm ở trên giường cũng không có sớm đi vào giấc ngủ, thật lâu sau nàng sờ sờ môi, mỗi lần Diệp Thấm Minh lấy linh lực đều phải tiến hành như vậy sao? Nếu gặp phải người xấu, nàng ấy như thế nào có thể động thủ.
Ý thức được bản thân suy nghĩ cái gì, Cố Khê Nghiên nhịn không được bật cười, chính mình lại nghĩ đến mấy chuyện lung tung rối loạn này làm gì.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Cố Khê Nghiên hồi tưởng những chuyện phát sinh tối qua, đứng dậy đi Đông viện gặp Cố Diệp. Thời điểm nàng đi bất quá mới đến giờ mẹo, Cố Diệp nhưng đã ra ngoài, Tạ Uyển nói là cửa hiệu xảy ra chút chuyện, phụ thân nàng sáng sớm liền mang theo quản sự đi qua.
Cố Khê Nghiên không có nhiều giấu giếm, tuy rằng không nói thẳng Dương gia cùng yêu vật có quan hệ, nhưng cũng đề cập Dương Tuần Chi có điểm khác thường, dặn dò A Đại tăng cường hộ vệ theo Cố Diệp, nhắc Cố Diệp không nên tiếp xúc người Dương gia, mà Tạ Uyển bên này cũng tăng số người tuần tra canh gác.
Tuy rằng biết phàm nhân không thắng nổi yêu quái, nhưng mục tiêu của đám yêu vật kia không phải phụ mẫu nàng, chỉ cần thiết trí một ít trở ngại, chúng nó hẳn là sẽ rãnh đi thương tổn bọn họ.
Cố Khê Nghiên có chút mỏi mệt, loại cảm giác mình là thịt cá còn đối phương là dao thớt thật rất khó chịu, đỉnh đầu giống như treo một cây đao không biết khi nào liền rơi xuống, thế cho nên một ngày nàng nàng hứng thú đều không cao.
Lúc Diệp Thấm Minh xuất hiện, liền thấy nàng tinh thần ngơ ngẩn, mày khẽ nhíu.
"Nàng đang suy nghĩ chuyện gì?" Diệp Thấm Minh duỗi tay cầm trên bàn một quả trám, gặm một ngụm giòn tan.
Cố Khê Nghiên lấy lại tinh thần khẽ lắc đầu: "Nàng đã khỏe hơn chưa?"
Diệp Thấm Minh liếc nhìn nàng một cái, Cố Khê Nghiên tâm tình tựa hồ không phải rất tốt nhưng là sắc mặt khôi phục không ít, quả nhiên là cực phẩm linh thể.
"Tối hôm qua liền khôi phục bảy tám phần, nàng lại nghĩ đến hồ ly tinh kia sao?"
Cố Khê Nghiên bật cười: "Lời này nghe tới rất kỳ quái."
Diệp Thấm Minh cũng nở nụ cười: "Ta nói đến cũng không sai, bất quá hiện giờ nàng nhọc lòng sầu lo thế nào đều vô ích, chi bằng thả lỏng một chút, rốt cuộc nàng chỉ có thể tín nhiệm ta, đúng không?"
Giọng nói của nàng thực tùy ý, thậm chí mang theo tia trêu đùa, để Cố Khê Nghiên hơi nhấp môi dưới, con ngươi như cũ vô thần, chính là trong lòng lại không biết phải làm sao.
Cùng Diệp Thấm Minh ở chung thời quan qua, Cố Khê Nghiên liền cảm thấy nàng ấy thực mâu thuẫn, có đôi khi nàng ấy đối mình mạc danh tốt, nhưng luôn có những thời khắc như vậy, trong nháy mắt nàng ấy rất không thích mình, thậm chí còn lộ ra sát ý.
Diệp Thấm Minh nhìn chằm chằm Cố Khê Nghiên, đôi mắt Cố Khê Nghiên vẫn không có nhiều ít dao động. Người này biểu tình đều quá mức đạm nhiên, rất ít có thể làm người đối diện nhìn đến cảm xúc của bản thân, giống như đêm qua mình đột nhiên xuất hiện hấp thụ linh khí của nàng ấy, nàng ấy vẫn là một bộ lãnh tĩnh, nếu không phải nhìn thấy hàng lông mi Cố Khê Nghiên buông xuống run rẩy, nàng thật sự cho rằng nàng ấy là người không có cảm xúc.
Cố Khê Nghiên trầm mặc thật lâu, lại nhớ đến đêm qua Diệp Thấm Minh nói Dương Tuần Chi yểm đồ vật trên người mình, trầm giọng nói: "Kỳ thật ta có chút nghi hoặc, hắn nếu là yêu, muốn lấy mạng ta liền có thể trực tiếp động thủ, hà tất tìm mọi cách quanh co đến cửa cầu thân? Hơn nữa hôm qua gặp nhau liền có thể ra tay, cần gì yểm đồ vật lên người ta, mà thứ kia lại có tác dụng gì?"
Diệp Thấm Minh trong mắt có chút thưởng thức, nhưng nghe đến nàng nói hai chữ 'cầu thân', lông mày liền nhíu chặt, tức khắc nghĩ đến cái kia pháp thuật tác dụng, trong mắt một tia hồng quang chợt lóe mà qua.
Nhưng cỗ sát ý này chỉ trong chớp mắt, Cố Khê Nghiên còn chưa phát hiện được, đã nghe nàng

lười biếng mà xấu xa nói: "Xem ra hồ ly tinh kia không câu dẫn được nàng, ngược lại là nàng câu dẫn đến hắn, quả thực là hồ ly tinh, phóng đãng yêu mị."
Nghe xong lời nàng, Cố Khê Nghiên thoáng ngây người, lúc phản ứng kịp lập tức sắc mặt có chút khó coi: "Ý của nàng là?"
Diệp Thấm Minh lại nhịn không được trêu nàng: "Nàng đọc nhiều sách cổ như vậy, hẳn là cũng nghe qua miêu tả về yêu tinh quỷ quái, chúng thích nhất là làm chuyện 'lấy âm bổ dương'. Nàng là linh thể cực tốt, huyết nhục đối yêu vật đều là đại bổ, với xú hồ ly kia mà nói, chính là lò luyện đan tốt nhất, ân, cũng chính là đối tượng song tu tuyệt hảo."
Nàng nói ra thật nhẹ nhàng hài hước, nhưng khóe miệng lạnh lẽo lại lộ ra cổ tàn khốc, trong lòng một luồng bạo ngược không diễn tả được đang hỗn loạn bốc cháy. Người nàng coi trọng, xú hồ ly kia liền bản thể đều không có, một phế vật còn muốn nhúng chàm? Quả thực là không biết sống chết.
Cố Khê Nghiên môi nhấp đến trắng bệch, nhưng cũng chỉ là nhíu hạ mi: "Cho nên yểm vật kia là?"
"Hồ tộc quen dùng mánh khóe, trừ bỏ dùng để tìm nàng, càng quan trọng là, mị hoặc tâm trí, rốt cuộc hồ ly nhất tộc cho dù muốn cưỡng bách, cũng thích chủ động phối hợp." Nói xong nàng liếc mắt nhìn Cố Khê Nghiên: "Ta đêm qua đã huỷ hoại nó, cho nên nàng có thể không cần treo ở trong lòng. Chẳng qua không có cái này liên hệ, hắn chẳng mấy chốc liền sẽ phát hiện bên cạnh nàng có vấn đề."
Cố Khê Nghiên gật gật đầu, nàng muốn cầu Diệp Thấm Minh một chuyện, nhưng lại cảm thấy chính mình không có lập trường mở miệng, trong lúc nhất thời có chút do dự.
"Có lời gì cứ nói đi." Diệp Thấm Minh dĩ nhiên nhìn ra tâm tình của nàng, không chút để ý nói.
"Ta có cái yêu cầu quá đáng, Đan Dương Thành yêu vật không ít, sớm hay muộn sẽ lục tục tìm tới cửa, nàng có thể hộ ta một lần hai lần, lại không có khả năng hộ ta một đời, bởi vậy ngày ấy nàng nói như vậy, ta cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên. Chỉ là ta muốn cầu nàng ở trong phạm vi cho phép, đừng để người nhà của ta bị hại, được không?"
Diệp Thấm Minh con ngươi híp lại, trên mặt biểu tình lãnh đạm, trong lòng ẩn ẩn có chút không thoải mái. Đến nỗi vì sao không vui, nàng quy kết cho việc Cố Khê Nghiên không biết tốt xấu cùng nàng đề yêu cầu.
Thế nhưng nhìn bạch y nữ tử một thân phong hoa ngồi ở giữa lương đình, sáng trong như nguyệt, con ngươi màu mực của nàng ảnh ngược hình bóng chính mình, không có nhiều ít thần thái, đây cũng không giống người thường có thể dễ dàng truyền đạt tình cảm, nhưng cố tình lại có loại khẩn thiết làm người vô pháp cự tuyệt.
Một nữ nhân như vậy, liền cầu người đều là tiếng nói bình tĩnh nhu hòa, không nhanh không chậm, tràn đầy chân thành lại không có khẩn cầu hèn mọn, phảng phất giữa bằng hữu với nhau bất đắc dĩ thấp nhu dò hỏi.
Dựa theo tính cách Diệp Thấm Minh, một cái bất quá là nàng tạm thời lưu trữ tánh mạng "Đan dược", cư nhiên ngây thơ nhờ nàng đi bảo hộ người nhà nàng ấy, kia còn là một đám phàm nhân vô dụng, nàng tất nhiên là muốn trào phúng một hồi, lại hung hăng đả kích một phen.
Nàng trong lòng cũng là muốn như vậy, nhưng lời nói ra "Có thể" làm nàng hận không thể phong bế miệng chính mình.
Là Yêu Đế bị giam trong Tỏa Yêu Trầm Uyên ngàn năm, nàng đã sớm đối người cùng thần đều không có nửa phần thương hại, thậm chí ở đoạn thời gian ấy nàng đau khổ chống đỡ, nàng hiểu rõ, thế giới này được làm vua thua làm giặc, kẻ yếu bị kẻ mạnh thịt vốn là thiên kinh địa nghĩa, cho nên bởi vì yêu cầu này, nàng có thể không chút lưu tình lấy mạng Cố Khê Nghiên.
Tuy rằng hiện tại nàng đang gặp nạn, nhưng cũng đường đường là một giới chi chủ, nàng có thể âm ngoan xảo trá, nhưng không thể thất tín bội nghĩa, ưng thuận lời hứa nàng tất nhiên là muốn làm theo. Vô duyên vô cớ đi hộ Cố Khê Nghiên liền đủ làm nàng hỗn loạn, cư nhiên còn tiện thể mang theo người nhà của nàng ấy.
Diệp Thấm Minh tâm tình có chút bị đè nén, mà bên kia Cố Khê Nghiên tựa như đã phất đi trên mặt nhàn nhạt lo lắng, khóe môi tràn ra một mạt ý cười nhẹ nhàng, làm lộ ra một chút má lúm đồng tiền nơi gò má.
Giờ phút này ánh mặt trời đã dọc theo đình trượt xuống, trộm lẻn vào trong đình, chiếu soi vào sườn mặt Cố Khê Nghiên.
Thái dương độ lên nàng một tầng ánh sáng nhu hòa, làm nàng vốn ôn nhuận dịu dàng càng thêm ấm áp. Trong đôi mắt màu mực của nàng cũng không hề là trống rỗng, một mạt ánh sáng giống như dừng ở bên trong, lộ ra tươi đẹp óng ánh.
Mạt ánh sáng kia tuy rằng không có rơi trên người Diệp Thấm Minh, nhưng giờ phút này Cố Khê Nghiên đối mặt nàng, nụ cười ấm áp kia phảng phất đều dừng ở trong mắt nàng, trong lòng một tia oan ức cùng buồn bực, đột nhiên theo đó đều tan biến.
Không người nhìn thấy được cảnh tượng nàng cùng Cố Khê Nghiên ngồi đối diện, cũng không người thấy được Diệp Thấm Minh giờ khắc này vô ý thức nở nụ cười, trong suốt yên tĩnh không hề giống một Yêu Đế trải qua ngàn năm tang thương.
Vô luận là người, là yêu, là phàm, là tiên, một khi rơi vào bên trong gút mắc tình cảm thế tục, liền giống nhau như đúc. Người bị che mắt che tâm, nhìn không thấu chính mình để ý nhất, cũng dễ dàng quên đi chính mình khó quên nhất.
Tại đoạn tháng ngày an nhàn yên tĩnh đó, Diệp Thấm Minh tự cho là thông minh một đời lại xem nhẹ tình cảm khác thường trong lòng mình, cũng liền trở thành chuyện sau này khiến nàng hối hận nhất.
------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trà Xanh Yêu Đế: Không cho phép nàng nghĩ đến hồ ly tinh kia!
Bạch Liên Thần Quân:......, được, không nghĩ. Chúng ta đây hảo hảo tâm sự một chút, nàng trước kia có hút qua linh lực người khác?
Trà Xanh Yêu Đế: Ta có như vậy không kén ăn sao? Trừ bỏ nàng, người khác ta nhưng hạ miệng không được.
Bạch Liên Thần Quân cảm thấy mỹ mãn.
Cố Khê Nghiên: Thấm Minh, ta là gì của nàng?
Diệp Thấm Minh: Nàng là nạp điện bảo của ta.
Cố Khê Nghiên: Cái gì? Nguyên lai ta là nạp điện bảo!
Diệp Thấm Minh: Như vậy ta liền có thể đem nàng phủng ở lòng bàn tay dùng sức hôn hôn.
Cố Khê Nghiên:......


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện