Nghiên Phẩm Tân Minh

Chương 41: Buộc phải chia ly


trước sau

Diệp Thấm Minh đã là ở trong lòng hạ quyết tâm, tuy rằng nàng cũng không vì vậy mà thoải mái hơn, ngược lại ẩn ẩn đau khó chịu.
Một đêm này Diệp Thấm Minh cũng không ngủ, thường thường vuốt ve ngực Cố Khê Nghiên, cảm giác được nhịp tim đập, mới thở phào nằm xuống bên cạnh nàng.
Có Diệp Thấm Minh linh lực ôn dưỡng, hơn nữa viên yêu đan kia phát huy tác dụng, Cố Khê Nghiên tuy rằng không tỉnh nhưng tình huống bắt đầu ổn định, hô hấp vẫn nhược nhưng cuối cùng đã vững vàng rất nhiều.
Rạng đông lên, những tia nắng mặt trời đầu tiên trộm len vào song cửa, dừng ở bên mép giường, soi vào trên cánh tay Cố Khê Nghiên lộ ra ở ngoài chăn đệm. Ngón tay nàng thon dài trắng nõn, móng tay mượt mà, đốt ngón tay rõ ràng, tuy rằng ngón tay mảnh khảnh lại không có vẻ quá mức gầy, xinh đẹp thật sự. Diệp Thấm Minh nhịn không được, duỗi tay nắm lấy bàn tay trái của nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo, lại để lên môi hôn hôn một chút.
Xúc cảm vừa mềm mịn vừa tinh tế, Diệp Thấm Minh sau một hồi thưởng thức mới cảm thấy chính mình có chút thất lễ, liền cúi đầu ngắm nhìn sườn mặt của nàng.
Cố Khê Nghiên trừ bỏ là một phàm nhân, từ dáng vẻ đến phẩm tính đều là nhất lưu, Diệp Thấm Minh gặp qua biết bao yêu, tiên, người, cũng không ai có được như nàng ấy. Người như vậy, nếu không phải nàng bắt buộc phải về Yêu Giới, lưu nàng ấy lại bên người cũng là quá tốt.
Chỉ là đại khái Cố Khê Nghiên quá mức hoàn mỹ, cho nên ông trời ghen ghét lấy đi đôi mắt của nàng, cũng đẩy nàng tao ngộ nhiều chuyện nguy hiểm như vậy.
Diệp Thấm Minh nghĩ đến đám yêu vật không ngừng theo dõi Cố Khê Nghiên, nhịn không được thở dài. Lại nói tiếp nàng cùng Cố Khê Nghiên thật sự là có duyên phận, kỳ thật trong mắt nàng cũng chưa từng tin cái gọi là duyên phận, bởi vì đều là thứ mà đám thần tiên kia dùng để lừa gạt phàm nhân. Nhưng giờ khắc này nàng bắt đầu tin tưởng loại cảm giác cực kỳ phiêu miểu kia.
Thế giới vô biên biển người mênh mang, ở thời gian địa điểm thích hợp nhất, gặp được Cố Khê Nghiên, nếu đổi là người khác Diệp Thấm Minh đã sớm một ngụm nuốt lấy, làm sao có thể buông tha. Cố tình nàng lại luyến tiếc xuống tay với Cố Khê Nghiên, hiện giờ nhìn lại đã là nghiệt duyên.
Diệp Thấm Minh hít vào một hơi, xuyên qua cửa sổ nhìn về phương hướng hôm qua xảy ra chuyện, Tinh Thỉ cùng Nhật Chước hai cái Tiên Quân cùng ngã xuống, Thiên Giới chỉ sợ đã biết. May mắn bọn họ muốn chiếm công đầu, cũng chưa kịp phát tin tức gì, cho dù đám người kia biết bọn hắn chết, cũng khó có thể đoán được là do nàng làm. Thế nhưng đề phòng vẫn tốt hơn, nàng cần thiết mang Cố Khê Nghiên tạm dời đi nơi khác tránh một chút.
Diệp Thấm Minh không có trì hoãn, ôm Cố Khê Nghiên đem dấu vết cùng khí tức hai nàng lưu lại trong phòng quét sạch, ngay sau đó dày đặc bụi bặm phủ xuống phiến trúc ốc này, phảng phất hồi lâu không người trụ qua.
Nàng không nghĩ huỷ hoại nhà trúc, đến nỗi vì cái gì Diệp Thấm Minh cũng không muốn miệt mài theo đuổi, chỉ là cẩn thận che dấu hơi thở rời đi.
----------------
Hỏa Thần biết được Tinh Thỉ cùng Nhật Chước vong thân, sắc mặt lập tức âm trầm. Hai viên tướng kia theo hắn mấy ngàn năm, tu vi đến bực nào hắn rất rõ ràng, mà đám yêu vật từ Tỏa Yêu Trầm Uyên chạy ra đều bị phong ấn ngàn năm, đã sớm vết thương chồng chất, cho dù là Yêu Đế năm đó cũng không nhất định có thể giết được hai người này, ai dám to gan như vậy hạ sát hai vị thiên tướng Tiên Giới?
"Bọn họ tin tức gì cũng chưa lưu lại sao?" Viêm Dương cố nén bạo hỏa, nghiến răng hỏi.
Liêu Khoáng thần sắc thấp thỏm: "Không có, lần theo dấu vết hơi thở chỉ nhìn thấy khắp nơi một mảnh lang tịch, còn có xác hai cái Quỷ Vực hắc xà, chứng tỏ yêu quái kia pháp thuật không thể khinh thường."
"Hỗn trướng, đồ vô dụng! Còn không tiếp tục tìm, nếu chuyện xảy ra ở Cam Sơn, trực tiếp đem Cam Sơn lật tung lên cho ta!" Viêm Dương thẳng đem thẻ tre trên bàn quăng đầy đất, giận không thể át.
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm." Liêu Khoáng khom người chuẩn bị lui xuống, đột nhiên bị Viêm Dương gọi lại.
Hắn ngẩng đầu trong mắt ánh lửa lập loè: "Chậm đã, đợi ta đi hồi báo Thiên Đế, làm Phong Thần, Thủy Thần bọn họ cũng phải xuất lực."
Tại Tử Thần Điện, nghe Hỏa Thần bẩm báo xong, Thiên Đế sắc mặt vừa khiếp sợ vừa tức giận, sát ý lập tức bùng lên: "Ngươi là nói, Tinh Thỉ cùng Nhật Chước gặp phải Yêu Đế?"
Hỏa Thần vẻ mặt nghiêm túc: "Có thể không tiếng động hạ sát Tinh Thỉ cùng Nhật Chước, ở hiện trường lưu lại tàn lực công pháp hệ mộc, Yêu Giới có thể mạnh đến bực này, lại có mấy người?"
Thái Nhất bàn tay bấu chặt vào tiên án, đầu ngón tay thật sâu cắm đi vào, Thủy Thần đứng một bên chỉ là liếc nhìn Viêm Dương một cái, nhưng Phong Thần đứng cạnh sắc mặt vẫn không biến.
Sau một lúc lâu, nam nhân đầu đội kim quan mới nặng nề nói: "Phong Thần, Thuỷ Thần, Hỏa Thần, lập tức phái toàn bộ tướng lĩnh đắc lực dưới trướng hạ phàm, cần thiết dẫn theo mấy đội thiên binh thiên tướng, tuyệt đối phải tìm được Yêu Đế, sau đó giết không tha!"
"Vâng!"
"Bệ hạ." Huyền Minh tiến lên một bước: "Yêu Tộc cùng Tiên giới đã ở Minh Thủy khai chiến, các vị thần tướng đều đang lãnh binh xuất trận, lúc này bệ hạ muốn đem bọn họ triệu hồi hết sao? Còn nữa, rốt cuộc có phải Yêu Đế hay không, còn chưa xác định, lại nói đối phương có thể cùng lúc giết hai vị Tiên Quân mà không lưu một tia dấu vết, như vậy những người khác có tìm được cũng không còn mạng để mà tru diệt."
Thái Nhất sắc mặt cực kỳ khó coi, uy áp tẫn hiện: "Thuỷ Thần là đang nghi ngờ quyết định của trẫm?"
Huyền Minh khom người trầm tĩnh nói: "Không dám, chỉ là mong bệ hạ cân nhắc."
Thái Nhất nhíu chặt mày, nhưng cũng không có tiếp tục phát giận, hắn biết Huyền Minh nói đúng, chính là hiện giờ Yêu Giới đã bị Tiên Giới áp gắt gao, trận chiến ở Minh Thủy cũng không vội, nhưng nếu để Diệp Thấm Minh trở về Yêu Giới, kia mới chính là Tiên Giới đại kiếp nạn.
Hắn trầm mặc một lúc lâu: "Gọi Thiên Khu, Tham Lang từ tiền tuyến rút về, phân phó dẫn binh đi trước nhân gian, nếu tìm được hành tung Yêu Đế lập tức hồi báo Hỏa Thần, Yêu Đế nếu thật khôi phục thực lực sẽ không lý do gì lưu lại nhân gian, khẳng định là vẫn đang trọng thương, nếu là như vậy, Hỏa Thần giết nàng dễ như trở bàn tay."
"Lĩnh mệnh." Phong Thần cùng Hỏa thần đáp lời, Huyền Minh không lời nào để nói, chỉ là cúi đầu chắp tay.
"Đúng rồi, thỉnh Phong Sóc thượng tiên cùng đi, nhớ kỹ phân phó Thiên Khu, đừng cho nàng đơn độc hành động, nàng nhất cử nhất động đều phải nhìn chằm chằm."
Huyền Minh ánh mắt hơi ám đi theo hai người cùng nhau rời khỏi đại điện, mới ra ngoài điện không xa, Viêm Dương liền liếc xéo nói: "Ta cảm giác Thủy Thần đại nhân là không tán đồng kế hoạch tru diệt Yêu Đế."
Huyền Minh ôn hòa cười: "Có phải Yêu Đế hay không, chờ ngài thật tru sát lại nói tiếp, ta còn có việc đi trước, xin lỗi không tiếp được."
Nhìn Huyền Minh dường như không có việc gì rời đi, Viêm Dương có chút không nhịn được, lạnh lùng nói: "Cùng là Tứ Đại Thượng Thần, hắn lại cả ngày nhàn rỗi du tẩu, cũng không thấy vì Tiên Giới lo lắng, luôn là một bộ ôn hòa vô tranh với đời, thật sự khiến người chán ghét."
Phong Thần ở một bên nở nụ cười: "Ngài vẫn là trước sau như một hỏa bạo ngay thẳng, bất quá ta có thể lý giải suy nghĩ của ngài, vô luận đối phương có phải Yêu Đế hay không, đều đánh lên mười hai vạn phần tinh thần, nếu tái xuất hiện một cái Yêu Đế trở lại đỉnh lần nữa, cũng không còn vị Trạc Thanh Thần Quân thứ hai để chúng ta lợi dụng."
Hỏa Thần nghe nhắc đến Thần Quân, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi biến, hiếm thấy trầm mặc xuống, bước nhanh rời đi.
Phong Thần nhìn hắn bóng dáng, cười nhạo một tiếng: "Đều qua ngàn năm, làm đều làm, hà tất chột dạ."
Tiên Giới bởi vì chuyện này nổi lên không nhỏ gợn sóng, hơn nữa Yêu Giới biết được nhiều vị đại yêu chạy thoát khỏi Tỏa Yêu Trầm Uyên, lại còn một số đã thành công hồi Yêu Giới, bọn họ trong miệng truyền ra tin tức càng là nhấc lên sóng to gió lớn.
Yêu Đế của bọn họ chẳng những chưa từng ngã xuống, ngược lại sau khi bị giam giữ ngàn năm một lần nữa trốn thoát, đối Yêu Giới mà nói là thiên đại sự.
Yêu Tộc hiện giờ vô chủ, Tứ Đại Yêu

Vương trừ bỏ Bạch Trạch bế quan, Cửu Anh cũng không màn thế sự, còn lại hai người đều là thủ hạ trung thành của Yêu Đế, lập tức bất chấp thật giả, cấp tốc phái người lẻn vào nhân gian tìm kiếm quân thượng.
Đặc biệt là trước mắt truyền đến tin tức, Tiên Giới cũng đang cho vô số thiên binh thiên tướng khắp nhân gian lục soát, chuyện này liền càng có thể tin. Bởi vậy Quỷ Xa cùng Phi Đản đánh lên mười phần tinh thần, trực tiếp thống lĩnh yêu binh lần nữa tập kết ở Minh Thủy khai chiến, lần này kiềm chế Tiên Giới, đồng thời để hai viên đại tướng dưới trướng Yêu Đế là Mạnh Hòe cùng Lương Cừ cũng tùy theo đi nhân gian.
Diệp Thấm Minh không biết chuyện vừa rồi của nàng gây ra biết bao ảnh hưởng, nhưng nàng cũng đoán trước mặt sau đều sẽ không an tĩnh, hiện giờ nàng đã có năng lực phá khai hàng rào, chuyện tới lúc này nàng chỉ có thể mau chóng hồi Yêu Giới, nếu không chỉ sợ cũng đi không được.
Nàng mang theo Cố Khê Nghiên tìm một sơn động kín đáo sạch sẽ, ở chung quanh bố thượng Diệt Linh Trận, trong phạm vi mười dặm có bất kỳ linh khí nào dao động nàng đều biết được.
Cố Khê Nghiên như cũ hôn mê, Diệp Thấm Minh cúi đầu nhìn nữ tử nằm trên đùi mình, biểu tình đen tối không rõ, sau một hồi trong sơn động vang lên một tiếng thở dài cực đạm. Diệp Thấm Minh trong tay linh lực ngưng tụ thành một đoàn, chậm rãi ấn ở trên bụng Cố Khê Nghiên, trong đan điền của nàng ấy, viên yêu đan kia đã hoàn toàn thay hình đổi dạng.
Nguyên bản yêu đan mang theo quỷ vực hắc xà ngàn năm tu vi, giờ khắc này hoàn toàn bị Cố Khê Nghiên linh lực bao vây, bên trong yêu lực tà tứ bá đạo vừa ra tới liền bị Cố Khê Nghiên luyện hóa không còn, nói vậy đến cuối cùng nàng hoàn toàn có thể đem viên yêu đan này hóa thành mình dùng.
Nghĩ vậy Diệp Thấm Minh không khỏi cảm thấy Cố Khê Nghiên quá mức nghịch thiên, quá mức đáng sợ rồi, nàng trong lòng không khỏi trào ra một cỗ ý niệm khác, Cố Khê Nghiên như vậy nếu bị Tiên Giới phát hiện, tất nhiên bọn họ sẽ thu nàng ấy về phe mình.
Tuy rằng còn không biết được Cố Khê Nghiên kiếp trước rốt cuộc là vị thượng tiên hoặc thượng thần nào, nhưng có điều nàng thực xác định, Tiên Giới tất nhiên sẽ không bỏ qua một vị thần tiên chuyển thế thiên phú trác tuyệt như vậy, đến lúc đó Cố Khê Nghiên cùng nàng chỉ có thể lưỡng phương đối lập.
Nàng nhíu nhíu mày, nàng không thể xuống tay thương tổn Cố Khê Nghiên, nhưng cũng không nguyện để người nàng hết lòng bồi dưỡng trở thành lưỡi dao sắc bén của Tiên Giới, rốt cuộc lại cùng nàng đao kiếm tương hướng, phản bội một lần như vậy đủ rồi.
Nhìn ngoài động sao giăng đầy trời, Diệp Thấm Minh một đôi con ngươi trầm tĩnh như nước, nàng không thể không làm lựa chọn, cũng không thể không phòng bị. Rũ mắt nhìn Cố Khê Nghiên ngủ thẳng từ hoàng hôn đến trăng non, nàng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên thái dương người trong lòng, thấp giọng nói: "Khê Nghiên, hy vọng ta cùng nàng sẽ không đi đến một bước kia, cũng hy vọng ngày sau nàng có thể không cần dựa vào bất luận kẻ nào, cuộc sống thanh thản an nhàn như ở Cố gia."
Nói xong lời này Diệp Thấm Minh ngực đau một chút, đây đại khái cũng là điều Cố Khê Nghiên mong muốn nhất, nhưng tựa hồ cách nàng ấy càng ngày càng xa.
Nàng an tĩnh ngồi, cả người phảng phất cùng sơn động hòa hợp nhất thể, an tĩnh giống như không tồn tại.
Lúc Cố Khê Nghiên tỉnh lại, ngoài sơn động đã một mảnh trời sao, đẹp đến giống như mộng ảo.
Bởi vì nhìn không thấy, đêm mùa đông Cam Sơn vô cùng an tĩnh, trong lúc nhất thời Cố Khê Nghiên cho rằng chính mình đã vào u minh địa phủ, chẳng lẽ sinh thời mắt mù, sau khi chết vẫn là như vậy?
Lung tung rối loạn nghĩ, thẳng đến năm giác quan hồi trở về, xúc cảm mềm mại dưới thân để nàng sửng sốt, tiếp theo thanh âm quen thuộc thấp thấp vang lên: "Rốt cuộc tỉnh rồi sao?"
Cố Khê Nghiên yết hầu khô khốc lợi hại, thân thể cũng không nhiều khí lực, nàng ho khan một tiếng muốn giảm bớt khó chịu, một luồng thanh thủy liền ôn nhuận rót vào trong miệng nàng, mang theo nàng yêu tha thiết trà hương.
"Thấm Minh?" Nàng cẩn thận gọi.
"Ừ." Diệp Thấm Minh ứng, "Nàng còn có nơi nào không thoải mái?"
Cố Khê Nghiên che lại ngực, vừa muốn ngồi dậy, phía sau Diệp Thấm Minh duỗi tay ôm lấy nàng vai lưng, đem nàng đỡ lên.
"Vô sự, chính là không sức lực. Chúng ta đây là ở đâu, nàng sao rồi, có bị thương không?"
Thấy nàng tỉnh lại liền theo thói quen lo lắng cho mình, hoàn toàn không nghĩ tới bản thân suýt nữa thành vong hồn dưới mũi tên kia, Diệp Thấm Minh tư vị khó nói nên lời, nàng ôn nhu nắm tay Cố Khê Nghiên: "Ta không sao, chúng ta hiện còn ở Cam Sơn, chỉ là không muốn bọn họ tìm được nên thay đổi một chỗ sơn động."
Dứt lời Diệp Thấm Minh dừng một chút: "Nàng đã hôn mê sáu ngày, về sau nhiều chiếu cố chính mình, chớ có ngây ngốc thế người khác liều mạng, không có ý nghĩa."
Cố Khê Nghiên trầm mặc không nói, nàng tỉnh lại liền nhạy bén nhận thấy được Diệp Thấm Minh khác thường, không giống như dĩ vãng vui vẻ tùy ý, mà lộ ra một luồng khói mù, ngay cả cỗ nắng ấm từ nàng ấy cũng phảng phất bị mây đen dày nặng che lấp.
Cố Khê Nghiên lông mi khẽ rung, ngữ khí bình tĩnh: "Nàng không phải người khác."
Diệp Thấm Minh quay đầu nhìn nàng, rồi lại cưỡng bách chính mình xoay người, khóe miệng hơi mang trào phúng: "Ta cùng người khác cũng không có gì bất đồng."
Cố Khê Nghiên không nói chuyện, nàng an tĩnh ngồi ở bên người Diệp Thấm Minh, sau một hồi mới nhẹ giọng nói: "Khi nào nàng rời đi?"
Diệp Thấm Minh cười khổ một chút, cái này tiểu người mù thật là có viên thất khiếu linh lung tâm, đều nhìn không thấy, chính mình cũng không có cách ở trước mặt nàng che giấu.
"Chờ nàng khỏe chút, ta đưa nàng đi Đông Châu, nơi đó nàng...... Nàng tự mình bái sư, hảo hảo tu hành."
Cố Khê Nghiên không nói tiếp, hai người an tĩnh ngồi ở cửa động, tĩnh mịch đến tựa như Cố Khê Nghiên chưa từng tỉnh qua.
--------------------------------------------------------------
Tác giả không có lời muốn nói.
---Độc giả có vô số lời để nói---Trích bình luận trên Tấn Giang
***Đời trước Bạch liên khẳng định cũng không phải vì thương sinh. Mà là vì Trà Xanh. Chỉ là bị người lợi dụng. Vì thương sinh loại này ta cảm thấy sẽ không xuất hiện ở văn của Thời Vi. Nàng sở hữu văn quan trọng nhất đều là ái nhân, thân nhân, cấp dưới, mà không phải cao lớn thiên hạ thương sinh. Bạch Liên một câu 'sống không phân ly, chỉ có chết mới chia cắt', chứng tỏ nàng dụng tình sâu vô cùng, chỉ biết vì Trà Xanh hy sinh chính mình.
*** Làm sao bây giờ, tuy rằng thực ngược nhưng là ta sẽ thực vui vẻ, mỗi khi xem văn đều thích xem ngược nữ chủ. Ân, ngược ngược ngược Thần Quân đi, xuyên tim di chứng có lưu lại không? Như vậy Trà Xanh liền có thể công???
***[Hằng ngày]
Một ngày nọ, Trà Xanh nhớ ra kia chính là người kiếp trước đã đâm mình.
Trà Xanh (đạp tung trúc ốc): Trạc Thanh Thần Quân! Ta phải giết nàng!
Bạch Liên (phao phao trà): nương tử, nàng đã về. Đến đến, uống thử trà mới ta vừa pha.
Trà Xanh: .....ân, cũng được....mà khoan đã, trà mới là ai? Nàng dám hồng hạnh xuất tường?
Bạch Liên: ???


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện