Sau khi đánh bại Cùng Kỳ, Diệp Thấm Minh uy vọng ở Yêu giới như sóng lớn thuyền lên, trừ bỏ Cửu Anh lấy cớ bế quan không ra, ba vị yêu vương còn lại không ngừng đến thỉnh nàng đăng lên đế vị.
Đường đường là yêu đế chi vị, được chúng yêu nhất mực tôn thờ, người người đều muốn ngồi lên đế tọa kia, nhưng Diệp Thấm Minh lại cố tình không thèm ngó đến. Ba phen mấy bận gặp Quỷ Xa, nàng đều thoái thác, nói thẳng Cùng Kỳ chỉ là tạm ẩn nấp, nàng lại không thích làm Yêu Đế, để cho đám người Quỷ Xa buồn rầu không thôi. Bất quá Cùng Kỳ đào tẩu dưỡng thương, Yêu giới rốt cuộc có thể thở dốc, bắt đầu một lần nữa trùng kiến các thành trì bị tàn phá.
Diệp Thấm Minh sinh hoạt cũng không có nhiều biến hóa, trừ bỏ trong đêm mơ thấy Trạc Thanh, phần lớn thời gian nàng đều trầm mê ở tu hành. Trạc Thanh bày ra thực lực quá cường hãn, để nàng nhịn không được muốn đến phân cao thấp một phen, nhưng ngoài chuyện này, còn có một chuyện vẫn luôn treo ở trong lòng nàng.
Lần trước Quỷ Xa tìm đến, trong lúc vô tình có nhắc tới chuyện ôn độc của Cùng Kỳ, "Cùng Kỳ đáng sợ nhất không phải tu vi cao thâm, mà chính là một thân ôn độc kia. Bất luận thần, yêu, một khi trúng phải, nặng thì mất mạng, nhẹ thì mất hết tu vi."
Nghe hắn nói như vậy, Diệp Thấm Minh theo bản năng tiếp một câu: "Ôn độc của hắn đích xác đáng sợ, nhưng chỉ cần tu vi tới một cảnh giới nhất định, liền trừ độc dễ như trở bàn tay."
Quỷ Xa có chút kinh ngạc: "Không có khả năng, ôn độc kia khiến tam giới sợ hãi, người tu vi thấp nhiễm phải, lập tức mất mạng, cho dù là bậc thần tiên tu hành cao thâm cũng không dám khinh thị. Ôn độc khắc linh lực, nhập thể liền xâm nhập kinh mạch, một khi vận dụng linh lực, độc tố sẽ khuếch tán càng mau. Tuy nói tu vi cao thâm, không đến mức lập tức mất mạng, nhưng sau đó linh lực sẽ khô kiệt. Cho dù là ngài, có thể tạm thời áp chế một nửa ôn độc, cũng sẽ chịu tra tấn thống khổ không gì tưởng nổi, một khi vận công liền đau đớn vạn phần, ngài nhất định phải hết sức cẩn trọng."
Diệp Thấm Minh tức khắc ngây ngẩn cả người, nàng trong lòng nhảy dựng truy vấn: "Nếu là Trạc Thanh Thần Quân trúng ôn độc sẽ như thế nào?"
Quỷ Xa trầm tư một phen: "Thần Quân tu vi sâu không lường được, thậm chí trên Cùng Kỳ một bậc. Nếu ngài ấy nhiễm phải ôn độc, không đến nỗi linh lực mất hết, nhưng chí ít phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian. Chỉ là Thần Quân trí dũng vô song, tự nhiên khi giao thủ sẽ cẩn thận trăm ngàn lần, Cùng Kỳ muốn nhiễm ngài ấy ôn độc, không phải chuyện dễ."
Lời này vừa ra, Diệp Thấm Minh càng thêm trầm mặc, Trạc Thanh là vì cứu mình, mới sơ suất trúng phải ôn độc kia. Nhớ lại lúc đó, nàng ấy sắc mặt tái nhợt, một cái phất tay liền vân đạm phong khinh, chỉ là muốn che giấu mình sao? Rõ ràng đau đớn, lại không rên một tiếng, còn giả vờ đạo mạo lừa gạt nàng. Thật sự là một đóa hoa sen muộn tao!
Diệp Thấm Minh nhịn không được trong lòng oán thầm, nhưng tùy theo mà đến là cảm giác lo lắng quỷ dị, để nàng tâm thần không yên, cả đêm trằn trọc khó có thể chợp mắt. Sắc trời vừa sáng, nàng lập tức đạp gió đến Điểu Tộc, một đường xông vào luyện đan thất của Vu Ngân.
Nhìn thấy nàng gấp thành như vậy, Vu Ngân nhướng mày: "Ngọn gió nào thổi ngài đến đây? Lại cùng ai đánh nhau trọng thương rồi?"
Diệp Thấm Minh sờ sờ cái mũi, tùy tay cầm một cái bình sứ đưa cho nàng: "Cái này cho ngươi, hỏi ngươi một chuyện."
Vu Ngân ánh mắt sáng rỡ tiếp nhận, vui vẻ nói: "Đây là linh lộ, ngài hào phóng như vậy, là có chuyện lớn xảy ra rồi?"
"Nếu không cẩn thận nhiễm Cùng Kỳ ôn độc, có thuốc giải hay không?"
"Ngài trúng phải ôn độc?" Vu Ngân có chút giật mình.
Diệp Thấm Minh vẫy vẫy tay: "Cũng không có, chỉ là nghe Quỷ Xa nói ôn độc lợi hại, cho nên ta muốn tìm hiểu chút."
Vu Ngân liếc mắt nhìn nàng, nhẹ giọng cười nói: "Đây không phải phong cách của ngài, hơn nữa chỉ là hỏi một câu, ngài lại đánh đổi bằng vật phi phàm thế này, ta thật sự không dám nhận."
Diệp Thấm Minh không tỏ ý kiến, đưa tay liền muốn lấy lại bình sứ: "Không dám nhận, vậy liền trả ta."
Vu Ngân tránh thoát, đem bình sứ giấu thật kĩ, đạm thanh nói: "Thanh Sương Hoa."
"Thanh Sương Hoa?" Diệp Thấm Minh nhíu mày.
"Vạn năm hoa nở một lần, đến Đông Hoang có thể tìm, nhưng xung quanh tất có mãnh thú đóng giữ, nguy hiểm vạn phần."
Diệp Thấm Minh cũng không thèm để ý nguy hiểm hay không, tiếp tục hỏi: "Làm cách nào tìm được nó?"
Vu Ngân ném đến một quyển thư tịch cho nàng, "Đều ở trong này."
Diệp Thấm Minh tiếp thư, nói lời cảm tạ liền rời đi. Vu Ngân vẫn có chút tò mò, Diệp Thấm Minh chẳng lẽ muốn tìm thuốc giải cho người khác? Nhưng đợi nàng ấy tìm được Thanh Sương Hoa cũng vô dụng, người trúng ôn độc, căn bản đã sớm mất mạng. Trừ phi người nọ có thể chống đỡ được, trong tam giới này, người tu vi cao thâm đến bực đó, chỉ có thể là Trạc Thanh Thần Quân.
Bất quá Diệp Thấm Minh vô tâm để ý đến suy nghĩ của Vu Ngân, nàng dặn dò Quỷ Xa mấy câu, lập tức lên đường đến Đông Hoang, đi tìm Thanh Sương Hoa.
Hành trình cũng không thuận lợi, nàng tuy rằng có thư tịch chỉ dẫn, nhưng Đông Hoang quá lớn, Thanh Sương Hoa lại cực kỳ quý hiếm, hao phí mấy ngày nàng mới tìm được chút manh mối. Xung quanh đích xác tràn đầy mãnh thú, đều tu vi cực cao, lúc nàng hạ hết bọn chúng, đã là toàn thân không lành lặn. Nhưng rốt cuộc được đến Thanh Sương Hoa, đại giới này cũng xứng đáng.
Nghỉ ngơi một ngày, nàng nhìn chằm chằm đóa hoa khiến nàng trăm cay nghìn đắng mới có được, lại có chút thất thần.
Trạc Thanh hẳn là đang tu dưỡng, theo lý cũng sẽ không ở Thiên giới. Theo nàng biết được, Trạc Thanh bản lĩnh vô song, địa vị được tôn sùng, cũng không cần như chúng thần tiên bình thường, mỗi ngày đến yết kiến Thiên Đế. Cho nên phần lớn thời gian, Trạc Thanh nếu không ở Thần Điện, chính là trở về Thanh Liên Trì ở Bồng Lai Đảo.
Nghĩ lại, nàng cùng Trạc Thanh chỉ mới gặp mặt một lần, thân phận lại mẫn cảm, bắt được Thanh Sương Hoa lại không biết làm sao đưa cho nàng ấy. Mười ngày đã trôi qua, Trạc Thanh biết đâu đã khỏe, nàng đưa hoa tới lại như điều thừa.
Trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thấm Minh vẫn cảm thấy không thoải mái. Nàng làm người xử thế có nguyên tắc, không thể thiếu nợ người, vì vậy cuối cùng vẫn lén đến Nhà Thủy Tạ một phen.
Nhà Thủy Tạ chiếm cứ một tòa tiên sơn, bởi vì Thần Quân thích thanh tịnh, cho nên chỉ để hai vị thượng tiên là Phong Sóc cùng Vân Hề trông giữ, cũng không có người ngoài, chuyện này đối Diệp Thấm Minh dĩ nhiên càng thêm thuận lợi.
Đúng vậy, Diệp Thấm Minh cũng không định quang minh chính đại bái phỏng, rốt cuộc nàng là yêu, Trạc Thanh là thần, hai thượng tiên kia tự nhiên không cho phép nàng vào. Cửa chính không thể đi, liền trèo tường vậy.
Diệp Thấm Minh tu vi cực cao, đừng nói Phong Sóc cùng Vân Hề, cho dù Tứ đại thượng thần cũng vô pháp phát hiện ra nàng. Vì vậy nàng dễ như trở bàn tay phá kết giới, liền đạp tường bay vào Nhà Thủy Tạ.
Nhà Thủy Tạ Thanh Liên