Chương 654:
An Chỉ Nguyệt cảm thấy lòng bàn tay của anh rất chắc chắn và ấm áp, nắm lấy tay cô cùng sải bước xuống lầu.
Cô cũng không thể giải thích được, giọng nói uy nghiêm và lạnh lùng của anh truyền đến: “Mặc kệ em kết hôn với tôi vì mục đích gì, tôi đều chấp nhận, nhưng đây không phải là trò đùa, nếu đã cùng tôi kết hôn, em phải chuẩn bị tâm lý ràng buộc cả đời.”
Anh đồng ý rồi sao?
An Chỉ Nguyệt cảm động và hưng phấn không thể giải thích được, trong lòng cô vui vẻ ngọt ngào, tăng tốc chạy theo tốc độ của anh, để anh nắm lấy tay, cùng bước xuống lầu.
Cô nhấp môi cười, tiếp tục nói: ”Ừm, em đã nghĩ thông suốt rồi, và em cũng đã chuẩn bị tâm lý.”
“Hiện tại đổi ý vẫn còn kịp”
“Em sẽ không hối hận.” Mong ước lớn hơn của cô là được đền đáp ơn cứu mạng của anh.
Nếu người đàn ông này thực sự thích cô, cô nguyện ý dùng cả thể xác và tinh thần báo đáp.
Mấy lần ơn cứu mạng, cô nghĩ cả đời cũng không trả lại được.
An Chỉ Nguyệt được Bộ Dực Thành đưa lên xe, còn Lạc Thập Thất bị bỏ lại trong gara với vẻ mặt “Chuyện gì đang xảy ra vậy”.
Nhìn xe đi xa, nhìn bộ dáng của Bộ Dực Thành đầy vẻ lo lắng.
Anh ta mông lung, không hiểu gì.
Cục Dân chính, các thủ tục cho hôn lễ của đất nước này hơi rườm rà hơn một chút, nhưng cũng đã được hoàn thành một cách suôn sẻ.
Ở đất nước này, họ là cặp vợ chồng hợp pháp.
Khi đi ra khỏi Cục Dân Chính, An Chỉ Nguyệt ngồi ở ghế phụ, cầm giấy đăng ký kết hôn của mình lặng lẽ nhìn, trái tim cô đập rộn ràng, mơ hồ có một loại cảm giác ngọt ngào.
Cô thực sự đã kết hôn với Bộ Dực Thành.
Cô chưa bao giờ nghĩ về điều đó trước đây.
Cô đã làm một điều điên rồ, nhưng cô sẽ không hối hận.
Bộ Dực Thành không lên xe, mà đi đến chuỗi siêu thị bên cạnh mua một chai nước và đứng ở cửa uống.
Bởi
Sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, loại kích động này giống như đang mơ, toàn thân tê dại run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cảm giác thật hư ảo, nhưng giấy kết hôn lại anh đang nắm chặt trong tay.
Loại giấc mơ mà cả đời này anh chưa bao giờ dám nghĩ tới lại đến quá nhanh khiến anh mất cảnh giác, không hề chuẩn bị trước.
An Chỉ Nguyệt đợi một lúc lâu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe thăm dò.
Tình cờ cô nhìn thấy Bộ Dực Thành đang đứng trước siêu thị, ở phía xa, cô không thể nhìn rõ người đàn ông đang làm gì.
Hình như uống nước?
Hay là anh ấy đã hối hận rồi?
An Chỉ Nguyệt trong lòng lo lắng bất an, đầu óc quay cuồng.
Cô cúi đầu sờ tờ giấy kết hôn trên tay, chậm rãi mở ra.
Nhìn hai cái tên quen thuộc đó.
An Chỉ Nguyệt, Bộ Dực Thành, xuất hiện trên cùng một chỗ. Bức ảnh của cả hai có vẻ rất lạ và ngượng ngùng, nhưng cô đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Bộ Dực Thành trong bức ảnh, nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt của Anh rất đẹp.
Nụ cười tự nhiên này giống như nụ cười tự đáy lòng, không chút kiêu căng.
An Chỉ Nguyệt hiếm khi nhìn thấy Bộ Dực Thành cười, giờ nhận ra rằng anh cười rất ấm áp và đẹp trai.
Ngay khi cô đang chăm chú nhìn, đang chăm chú suy nghĩ, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng của một người đàn ông vang lên bên tai cô: “Em có muốn một hôn lễ không?”
An Chỉ Nguyệt hoảng sợ, cô gập mạnh giấy đăng ký kết hôn lại, lo lắng quay đầu lại.