“Có thể gặp được đại tướng Kiều
tiếng tăm vang dội của nước chúng
ta thật là có phúc ba đời.” Một cô
gái mặc bộ trang phục hơi hướm cổ
đại, trong mắt đầy kích động mở
miệng nói chuyện.
An Hiểu cười nói: “Đây là vợ của
tổng giám đốc, trưởng ban chấp
hành của Tập đoàn Thiên Duyệt.”
Kiều Huyền Thạc liếc mắt nhìn lên
lâu hai, không hề để ý mà nói: “Chào
cơ.
“Người này đến từ công ty Thiên
Hoằng Cát…”
“ ”
An Hiểu giới thiệu qua một lượt,
Kiều Huyền Thạc đều qua loa ứng
phó. Ánh mắt luôn liếc về phía trên
lầu.
Doãn Nhụy phát hiện ánh mắt của
anh không đúng, cũng nhìn lên lầu
hai nhưng không hề nhìn thấy cái gì.
An Hiểu còn đang đắm chìm trong
lời ngon tiếng ngọt sùng bái con trai
bà của người khác, cười đùa vui vẻ
với mấy người đàn bà khác tâng
bốc lẫn nhau.
“Không biết đại tướng Kiều đã có vợ
tương lai chưa.”
An Hiểu cười nói: “Còn chưa có
đâu.”
“Vậy bà thích loại con gái thế nào.
Con gái tôi cũng cũng hai mươi mốt
tuổi rồi. Không thì chúng ta làm
thông gia đi?”
“Tôi cũng muốn xếp hàng giùm cho
con tôi. Cậu ba nhà họ Kiều quả
thật là rồng trong biển người. Ai mà
gả được cho cậu ấy đúng thật là có
phúc ba đời đó.”
“Tôi không có con gái. Thật là đáng
tiếc mà…”
“Ha ha…
An Hiểu cười đến nỗi không khép
miệng được. Bà nhìn vài vị phu
nhân quyền cao chức trọng điều
kiện còn tốt hơn nhà họ Kiều đang
giành giật con trai mình mà trong
lòng nhất thời tràn đây thỏa mãn.
Lúc này, An Hiểu mới nhoẻn miệng
cười nói: “Các bà không cần xếp
hàng làm gì nữa. Con dâu chính
thức của tôi còn đang ở đây nè.”
Nói xong, An Hiểu buông tay Kiều
Huyền Thạc mà cầm lấy tay Doãn
Nhụy. Bà nhẹ nhàng sờ sờ mu bàn
tay cô ta đây yêu thương: “Nó tên là
Doãn Nhụy, là con gái thứ hai của
nhà họ Doãn.”
Những người khác đều kinh ngạc
không thôi. Có người hỏi: “Con dâu
lớn của bà không phải là con cả nhà
họ Doãn rồi sao?”
“Phải.” An Hiểu mỉm cười, tự tin nói:
“Nếu như nhà họ Doãn có ba cô con
gái, tôi đều sẽ để ba đứa con trai
này lấy hết cả ba không chừng.”
Vài người đều khẽ cười.
Doãn Nhụy hoàn toàn không vui
mừng mà căng thẳng nhìn về phía
Kiều Huyền Thạc. Cô càng sợ anh
sẽ nói ra sự thật chuyện kết hôn mà
khiến cô ta khó xử.
“Bà thật là khéo chọn con dâu. Hóa
ra là nhìn trúng con gái nhà họ
Doãn. Nếu như là nhà họ Doãn thì
chúng tôi cũng không dám giành
làm gì nữa rồi…”
“Phải đó phải đó. Ông chủ top một
trăm của công ty lớn nhất trên thế
giới, chiếm hơn phân nửa thị phần
trong giới bất động sản. Nhà họ
Doãn ra trận rồi, ai mà dám giành
chứ?”
Kiêu Huyền Thạc nhíu mày nhìn
mấy bà cô giả trang cao quý, sắc
mặt tối sâm xuống.
“Nếu như có thể cưới được con gái
thứ hai nhà họ Doãn cũng là có
phước đó.” Bà ta cảm khái nói.
Doãn Nhụy cười khổ, từ từ nhìn về
phía Kiều Huyền Thạc, ánh mắt tràn
đầy tình yêu. Nhưng lúc này cô ta
cũng mang theo vẻ mặt bất lực.
An Hiểu mở miệng nói: “Chuyện kết
hôn của bọn nó…”
Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt lời,
giọng điệu nghiêm túc lạnh nhạt
nói: “Con đã lấy vợ rồi, đã đăng ký
kết hôn hai tháng trước. Còn chưa
có chuẩn bị nói cho mọi người cho
nên mới tạo thành hiểu lầm này.”
Khoảnh khắc đó.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Sắc mặt An Hiểu tái xanh, là kinh
ngạc cũng là sợ hãi. Tay bà run rẩy
từng đợt. Một loại linh cảm không
hay ập đến khiến bà cảm thấy sợ
hãi.
Người làm mẹ như bà còn không
biết con mình đã kết hôn được hai
tháng? Thật sự khiến người khác
chê cười. Kiều Huyền Thạc làm bà
quá mất mặt trước mặt mọi người.
Doãn Nhụy nắm chặt tay, nghiến
răng. Cô ta cúi đầu giấu đi ánh mắt
oán hận của mình.
Cuối cùng anh cũng công bố rồi
sao?
Vậy là lại đi trước công bố ra trước
mặt mọi người.
Mấy người phụ nữ khác lộ ra sắc
mặt ngượng ngùng, cười hỏi: “Vợ
cậu ba là con gái nhà nào vậy?”
An Hiểu đại khái đã đoán được rồi,
liên liên tưởng tới chuyện Bạch
Nhược Hy giành chồng bạn thân mà
bị đánh trước kia, còn có đủ loại
dấu hiệu sau đó.
Kiều Huyền Thạc còn chưa mở
miệng, An Hiểu đã nắm lấy cánh tay
anh, gượng cười nói: “Huyên Thạc,
trước đừng nói chuyện này nữa.
Con ra ngoài chào hỏi khách với cha
con đi.”
Mà lúc này thấp thoáng truyền đến
tiếng tranh cãi ở lầu hai.
Bạch Nhược Hy bị ba người con gái
kéo xuống lầu.
“Đừng có kéo tôi. Buông tay, mau
buông tay.” Bạch Nhược Hy căng
thẳng, nhỏ giọng phản kháng.
Kiêu Huyền Thạc nhìn thấy bóng
dáng của cô liên lập tức rời khỏi chỗ
đi lên đầu câu thang.
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng
nhìn theo anh mà liếc lên lầu hai.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người
đều kinh ngạc đến sững sờ, thẫn
thờ tại chỗ.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy ánh mắt
lạnh lùng mà nghiêm khắc của Kiều
Huyền Thạc bên dưới liên lập tức
trở nên ngoan ngoãn, không dám
phản kháng nữa.
Ánh mắt anh như đao khắc. Một
ánh mắt liếc qua dường như đều có
thể giết người. Cô cảm giác được ý
Chuyện đã tới nước này, đã không
có cách nào trốn tránh nữa. Mẹ
cũng đã nhìn thấy cô rồi.
Cô hít sâu một hơi, thì thào nói với
ba nhà thiết kế: “Đừng có kéo tôi
nữa. Tôi tự đi xuống.”
Nói xong, cô đặt tay trước bộ váy
trắng. Chân mang giày cao gót cẩn
thận xuống lầu.
Đây là lân đầu tiên Bạch Nhược Hy
trang điểm tỉ mỉ như vậy. Cho dù
không tô son đánh phấn cũng có
thể nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào
thanh tú. Đường nét gương mặt đẹp
đẽ động lòng người.
Mà lúc này.
Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng,
mày đẹp như tranh vẽ.
Cô diện một chiếc váy dài màu
trăng phối với áo choàng lông tơ
trăng. Bên trái mang theo một cái ví
đính kim cương được gia công tinh
xảo. Tóc dài buộc sau tai, vương lại
hương thơm sau lưng.
Trang điểm đơn giản mà lại hoàn
mỹ vô cùng.
Hệt như tiên nữ bước ra từ trong
tranh. Đẹp đến khuynh quốc khuynh
thành lại như yêu tinh từ trong rừng
hoa đào xuất hiện khiến người rung
động trong tim.
Kiều Huyền Thạc nhìn đến đờ
người. Hai mắt dán chặt vào người
cô, tim đập liên hồi, lại tiến vào vòng
xoáy không thể tự giải thoát của
bản thân.
Cho đến khi Bạch Nhược Hy đi đến
trước mặt anh, cô mới ngượng
ngùng mà sợ hãi thì thâm một câu:
“Anh ba, làm thế nào đây?”
Lúc này Kiêu Huyền Thạc mới phản
ứng lại. Khóe miệng mỉm cười, nắm
lấy tay cô rôi nhẹ nhàng khoác qua
cánh tay của mình. Sau đó anh nhẹ
nhàng nói: “Có tôi ở đây, không có
người nào dám làm gì cô cả.”
Nói xong, Kiều Huyền Thạc nắm
chặt lấy bàn tay đang cầm lấy cánh
tay của anh rồi đi vê phía An Hiểu.
An Hiểu đã rối như tơ vò, nóng nảy
đứng ngôi không yên. Ngay cả nhìn
cũng không muốn liếc mắt nhìn
Bạch Nhược Hy một cái mà nắm
chặt tay nén cơn tức giận chuẩn bị
bùng phát.
Sau khi Kiều Huyên Thạc dẫn Bạch
Nhược Hy lại gân mới mỉm cười giới
thiệu: “Vợ con, Bạch Nhược Hy.”
Bạch Nhược Hy chưa từng tham gia
mấy bữa tiệc như thế này nhưng
Kiều Huyên Thạc đứng ở bên cạnh
đã khiến cô an tâm đi phần nào.
Sau đó cô cũng giả vờ bình tĩnh mà
nhẹ nhàng mỉm cười, rất lễ phép gật
đầu chào mọi người: “Chào mấy dì”
Mọi người đều bị sắc đẹp và nụ
cười của Bạch Nhược Hy làm cho
rung động liền vội vàng trả lời:
“Chào con, chào con…”
“Mắt nhìn người của cậu ba nhà họ
Kiều quả nhiên quá chuẩn. Cô ba
thật là khuynh quốc khuynh thành.”
“Vừa rồi thiếu chút nữa đã hiểu lầm
rồi. Hóa ra cậu ba đã kết hôn.
Không biết có bao nhiêu người con
gái đau lòng muốn chết rồi!”
Bạch Nhược Hy mỉm cười.
Biểu hiện thoải mái thỏa đáng của
cô khiến cho Kiều Huyền Thạc rất
vừa lòng. Mặc dù là lân đầu tiên dự
tiệc nhưng phong thái và sự tao nhã
biểu hiện ra ngoài đều rất tốt. Hoàn
toàn không thua bất kỳ người nào.
An Hiểu cảm thấy sắp phát điên rồi,
căn bản nghe không nổi. Cho nên
trong lúc mọi người không chú ý đã
xoay người đi qua bên cạnh cầm lấy
ly rượu uống một hơi.
Đả kích quá lớn khiến bà hoàn toàn
không có cách nào chấp nhận
được.
Doãn Nhụy cắn cắn môi tới sắp bật
máu. Móng tay cắm sâu vào trong
da thịt. Cô ta tức tới nổi hai vai đều
run rẩy. Ánh mắt như phun lửa nhìn
chằm chằm vào Bạch Nhược Hy.
Lúc này, Bạch Nhược Hy không dám
nhìn ánh mắt của Doãn Nhụy và An
Hiểu nữa mà cứng rắn chống đỡ.