Hoàng đế đang không ngừng run rẩy cầm tấu chương trong tay, sợ mình nhìn lầm rồi.
Thái y báo rằng Cảnh Vương có bốn bé trai khỏe mạnh, tất cả đều không bị tật câm.
Hoàng đế ôm tấu chương vào trong lồ ng ngực, hít thật sâu, ông từng cho rằng huyết mạch của ông và Hiếu Tuệ hoàng hậu, có lẽ sẽ bị kết thúc ở đời Cảnh Vương, nhưng...
Cảnh Vương lại có con cái mạnh khỏe, lại còn là bốn đứa!
Không có tin nào phấn chấn lòng người hơn so với cái tin này.
Hoàng đế cười to, không còn để ý đến chút mạo phạm lúc trước của Cảnh Vương nữa. Với việc đột ngột có tận bốn đứa bé, ông cao hứng còn không kịp liền ra lệnh cho La Thụy Sinh nhanh chóng mang Thánh chỉ tới, tự tay viết chiếu thư, phong Lý Ngư thành chính phi của Cảnh Vương, con trưởng đích tôn của Cảnh vương làm Thế tử, con thứ là ngũ phẩm Vân Kỵ Úy, đứa thứ ba là Chính thất phẩm Ân Kỵ Úy (1)...
(1) Chính thất phẩm: là cao hơn quan thất phẩm nhưng thấp hơn quan lục phẩm á.
Hoàng đế quá cao hứng, liên tiếp phong bốn tước, còn lẩm bẩm một mình: "Chức vương phi là hôn ước, không được tính là ban thưởng. Lý Ngư và Cảnh Vương đều có công trong người, vậy đơn giản cứ ban thưởng mấy tước vị cho tiểu hoàng tôn đi."
La tổng quản bên cạnh nhìn, khóe môi giật giật. Mắt thấy Hoàng đế ngay cả đứa con nhỏ nhất của Cảnh Vương cũng phong chức Ân Kỵ Úy, ông thầm nghĩ chẳng phái trước đó người dù chết cũng không phong chính phi là ngài sao, sao bây giờ ngài lại thay độ thái độ nhanh như vậy chứ!
Nhưng mà hiện tại La tổng quản cũng coi như là biết về sau nên ôm chiếc đùi lớn nào. Nhắc tới cũng là duyên phận, Hoàng đế cũng không phải là không có hoàng tôn, ví dụ như An Hầu gia đã rất lâu không vào cung kia kìa, Hoàng đế thậm chí còn không nhớ đến gã. Hay như nhà Tam hoàng tử, đứa lớn nhất cũng đã sáu tuổi rồi, nhỏ nhất thì cũng đã ba. Gần đây, Tam hoàng tử thường để cho bọn chúng xuất hiện trước mặt Hoàng đế nhưng lại bị ông mắng là không có nề nếp. Hoàng đế mỗi lần muốn gặp bọn chúng nhưng khi gặp rồi lại chẳng thấy vui. Vì vậy ông chẳng gặp chúng mấy lần, không giống như nhà Cảnh Vương, Hoàng đế còn chưa thấy mấy bé đâu mà đã nhớ mấy bé lắm lắm rồi, thậm chí ông còn làm một việc cực kỳ hiếm có đó là ban tước vị cho mấy bé.
La tổng quản là người đã thành tinh rồi, chuyên chọn những điều Hoàng đế thích nghe nói: "Nô tài nghe thái y nói, ba vị hoàng tôn đều lớn lên giống hệt với Cảnh Vương điện hạ còn vị hoàng tôn nhỏ nhất thì giống Lý công tử nhiều hơn."
Hoàng đế chưa từng thấy Lý Ngư, thế nhưng ông vẫn còn nhớ tới bộ dáng khi Cảnh Vương còn nhỏ, ngẫm nghĩ một chút, ông cười nói: "Nếu như là thật thì đúng là có chút thú vị đấy."
Trong lòng Hoàng đế muốn gặp các tiểu hoàng tôn lắm rồi rồi. Khi ông nghe từ chỗ La Thụy Sinh biết được tiểu hoàng tôn rất giống Cảnh Vương thì ông càng muốn nhìn.
Nghe nói gần đây Tây Thùy được Cảnh Vương quản lý rất tốt, nhưng dù sao thì ở đấy cũng không sánh bằng hoàng thành được, tốt hơn hết là ông không nên để nhóm tiểu hoàng tôn chịu uất ức.
Hoàng đế vốn định để người con trai Cảnh Vương này của mình ở bên ngoài rèn giũa hai năm, nhưng bây giờ nhi tử có con rồi, Hoàng đế hận không thể để Cảnh Vương lập tức bay trở về.
May nhờ La tổng quản khuyên bảo, nhóm tiểu Hoàng tôn vừa mới được sinh ra, các bé nào có chịu nổi bôn ba đường xá xa xôi chứ.
Lúc này Hoàng đế mới coi như dừng lại, ông ý thức được mình đã quá phấn khích quá rồi. Nếu muốn triệu kiến, thì đương nhiên ông vẫn nên đợi bọn nhỏ lớn hơn một chút.
Một năm này, Cảnh Vương ở biên cảnh làm ra nhiều loại chiến tích khiến Hoàng đế rất hài lòng. So với đó, Lục hoàng tử chỉ mỗi tu sửa Chung Tụy Cung lại trở nên cực kỳ bình thường.
Bây giờ Cảnh Vương đã có con trưởng khỏe mạnh nên dù hắn không thể nói chuyện thì đó cũng không phải là vấn đề lớn.
Cán cân trong lòng Hoàng đế không khỏi nghiêng nhiều Hơn về phía Cảnh Vương. Cân nhắc đến bây giờ cả nhà Cảnh Vương vẫn đang ở Tây Thùy, nên trước khi Cảnh Vương về hoàng thành, ông sẽ tận lực không để chuyện Cảnh vương có con trưởng trắng trợn truyền ra ngoài.
Hoàng đế ra lệnh cho La Thụy Sinh bí mật truyền thánh chỉ, tiện thể để lộ tin này cho lão Thừa Ân Công. Thân là ông ngoại của Cảnh vương, lão Thừa Ân Công nên được biết chuyện này mà không phải là lộ tiếng gió, Hoàng đế cũng căn dặn Diệp Khiên không cần nhiều lời.
Chỗ Diệp Khiên, ngay khi biết được rằng Cảnh vương có con rồi thì ông lệ lão tung hoành. Nhưng khi Hoàng đế dặn thì ông liềnnhận ra điều này không bình thường, sau khi nghĩ lại, ông chợt tỉnh ngộ.
Diệp Khiên gì cũng không nói, chỉ lệnh cho Thừa Ân Công phủ đóng cửa phủ thật chặt rồi mời gánh hát tới, hát ba ngày ba đêm. Mấy ngay nay lão nhân gia bước đi hệt như có gió, thân thể ông vốn không tốt giờ đây cũng trở nên tốt hơn.
Hoàng đế cuối cùng cũng bằng lòng thay đổi phong Lý Ngư thành chính phi.
Khác với lần trả lời trước, lần này, Hoàng đế đã đường đường chính chính viết vào trong thánh chỉ, giải quyết vấn đề này.
Cảnh Vương đã đoán được trước kết quả này. Tiếp theo, hắn bắt đầu khẩn thiết xin Hoàng đế cho phép hắn cử hành hôn lễ ở Tây Thùy.
Hoàng đế rất không vui, đại hôn của nhi tử, thân làm phụ hoàng mà ông lại không có mặt. Nhưng trước mắt ngay cả cháu ông cũng có rồi mà không kết hôn là điều không thể nào chấp nhận được, nhưng Hoàng đế lại không thể nào tự mình rời khỏi hoàng thành. Sau khi cân nhắc mãi, cuối cùng ông chỉ có thể đồng ý yêu cầu của Cảnh Vương.
Ngay sau đó Cảnh Vương liền đem một phần danh sách dâng lên cho Hoàng đế. Đây là mấy nhà trữ vịt hồi Cảnh Vương còn đang xử lý nạn châu chấu. Hoàng đế hiểu, đây là Cảnh Vương được tiện nghi còn muốn cáo trạng đấy.
Hơn nữa phần kiện cáo này cũng khá thông minh khi để tự Hoàng đế điều tra còn Cảnh Vương thì không nhúng tay vào. Hoàng đế từ khi phái Cảnh Vương đi Tây Thùy đã hạ lệnh cho bên dưới tập trung liên lạc giữa hoàng thành và biên cảnh phía Tây. Hơn nữa, từ phần danh sách này Hoàng đế rất nhanh đã phát hiện, sau lưng những người trữ hàng này đều có kẻ khác sai khiến.
Đoạn thời gian Cảnh Vương trị nạn này, chỉ có mỗi Chân Y Hầu phủ đưa tin đến Tây Thùy. Hơn nữa đứng đầu của mấy nhà trữ vịt này là một tên họ Tần, họ hàng xa bên ngoại của một tên quan ở Lễ bộ.
Chân Y Hầu phủ là quan hệ thông gia với Tam hoàng tử, Tần viên ngoại cũng là người trong phe phái của Tam hoàng tử, thường hay làm việc cho hắn ta. Vậy nên kẻ sau lưng là ai thì không cần phải nói rồi.
Thời điểm ngự tiền thị vệ tra ra là Tần viên ngoại cũng có thu hoạch đặc biệt. Lúc trước khi Cảnh Vương chưa tới Tây Thùy, đã có người phát tán lời đồn khắp biên cảnh, nói rằng Cảnh Vương tính tình thô bạo tàn ác, tàn hại bách tính, việc này cũng do Tần viên ngoại sai người làm.
Các thị vệ thậm chí còn tìm được thư trong Tần phủ, chứng cứ đầy rẫy như vậy khiến Hoàng đế kinh ngạc. Mục Thiên Minh ngay dưới mí mắt ông, chỉ có thể vào Ngư Thư Phòng đi học, vậy mà hắn vẫn có thể nhúng tay vào Tây Thùy, muốn hại Cảnh Vương?
Hoàng đế vốn không có ý định động tới Tam hoàng tử vì muốn cho Tam hoàng tử một chút thể diện nhưng đây chính là bản thân hắn không muốn.
Hoàng đế lạnh mặt. Trước tiên ông phạt Chân Y Hầu phủ không an phận, giáng tước vị của Chân Y xuống rồi mới phong Tam hoàng tử làm Bình Hầu. Vừa hay, có Nhị hoàng tử —— An Hầu ở phía trước thì đúng là hai người này tròn luôn một đôi.
Mục Thiên Minh khi biết được mình bị ruồng bỏ thì đã lảo đảo chạy đến cửa cung. Thị vệ phụ trách trông coi cửa không cho Tam hoàng tử vào cung, Tam hoàng tử chỉ có thể hướng về phía Càn Thanh Cung, vừa khóc vừa rập đầu lạy.
"Phụ hoàng, van cầu Người hãy xem xét lại cho nhi thần, thực sự không phải do nhi thần làm!"
Mục Thiên Minh chỉ mới bị sứt mẻ chút thôi mà đã tuyệt vọng cầu xin.
Hắn thật sự rất khó giải thích. Chân Y Hầu đúng là giúp hắn hỏi thăm tin tức, nhưng chỉ có như
vậy thôi, hắn cũng không có dặn Chân Y Hầu làm cái gì khác còn vì sao Tần viên ngoại lại phá rối thì hắn cũng chịu, huống chi là những lời dặn dò kia, với cả tại sao nhưng bức thư có nét chữ giống hệt với của hắn lại xuất hiện trong thư phòng của Tần phủ chứ.
Chỉ là một khi Hoàng đế đã nhận định là hắn thì ông sẽ không muốn nghe bất kì lời giải thích nào của hắn cả.
Tam hoàng tử quỳ một ngày một đêm, ngoài trời mưa to khiến trái tim hắn trở nên lạnh buốt.
Tại thời điểm hắn hoảng loạn sắp phát điên rồi, thì một chiếc ô giấy dầu tiến lại gần, chậm rãi giơ lên đ ỉnh đầu Tam hoàng tử.
Mục Thiên Minh ngước mắt lên, đối diện với khuôn mặt lo lắng của Mục Thiên Hiểu.
Dưới ô, Lục hoàng tử vẫn phong độ nhẹ nhàng, ôn văn nhĩ nhã như trước.
"Tam hoàng huynh, coi chừng bị lạnh." Mục Thiên Hiểu vươn tay ra,muốn nâng Mục Thiên Minh lên.
Thế nhân đều nói Lục hoàng tử một lòng đi theo Tam hoàng tử, dù cho Tam hoàng tử có rơi đài thì Lục hoàng tử vẫn sẽ không bỏ rơi hắn, nhưng ai nào biết, trái tim Mục Thiên Minh giờ phút này so với bị mưa xối còn lạnh lẽo hơn.
"Mục Thiên Hiểu, ta hỏi đệ."
Mục Thiên Minh gạt tay Lục hoàng tử ra, lau mặt, trầm giọng nói, "Họ Tần là nghe theo mệnh lệnh của đê?"
Mục Thiên Minh chỉ giao lệnh bài cho Mục Thiên Hiểu, chuyện Tần viên ngoại gây ra không phải là hắn gây ra, vậy thì chỉ có Mục Thiên Hiểu thôi. Chẳng trách nét bút của hắn lại dễ dàng bị lấy đi như vậy, e là Mục Thiên Hiểu đã mưu tính hết tất cả chuyện này sau lưng hắn khiến cho Hoàng đế trách tội sai người là hắn!
"Tam hoàng huynh cuối cùng cũng phát hiện rồi sao?"
Mục Thiên Hiểu cười nhẹ, nhàn rỗi xoay ô nhìn những hạt mưa rơi xuống.
"Đệ vốn là muốn tạo chút phiền toái cho Cảnh Vương, như vậy chúng ta có thể nhanh chóng đắc thế rồi. Đây chẳng phải đệ vì muốn tốt cho Tam hoàng huynh sao."
"Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ngươi lợi dụng lòng tin của ta, biến ta thành hòn đá kê chân, ngươi —— ngươi đã quên trước đây ngươi chẳng có gì ư, là ai giúp ngươi, cho ngươi việc để làm!"
Mục Thiên Minh tức giận kích động tóm chặt lấy cổ áo của Mục Thiên Hiểu, hận không thể tự tay bóp ch3t tên sói mắt trắng này.
Mục Thiên Hiểu cũng không chống cự, mặc cho hắn lắc một lúc. Sau đó, gã mỉm cười: "Tam hoàng huynh, việc đã đến nước này rồi, đệ khuyên huynh hãy bình tĩnh lại đi."
Mục Thiên Hiểu cạy từng ngón tay của Mục Thiên Minh ra, Mục Thiên Minh kinh ngạc phát hiện, hóa ra Lục hoàng tử lại có sức lớn như vậy.
Mục Thiên Hiểu vuốt phẳng lại vạt áo của mình, nhàn nhạt nói: "Tam hoàng huynh, phụ hoàng sẽ không tin huynh nữa đâu, huynh nói gì cũng sẽ vô dụng thôi. Nếu như huynh yên phận làm Bình Hầu, đợi ngày đệ đăng cơ, nói không chừng đệ sẽ niệm tình năm xưa với Tam hoàng huynh đấy."
"Ngươi to gan ——" Mục Thiên Minh sao chịu được nhục nhã như này chứ, hắn còn muốn nhào tới lần nữa.
Thị vệ phía sau Mục Thiên Hiểu xuất hiện, đem Mục Thiên Minh chế trụ.
Mục Thiên Hiểu cười lạnh xoay người: "Xin Tam hoàng huynh cứ tự nhiên, thứ cho đệ không phụng bồi."
Mục Thiên Hiểu cầm dù một mình đi vào trong màn mưa, mặc cho Mục Thiên Minh đằng sau chửi rủa, kêu r3n, nhưng gã trước sau toàn phớt lờ gã.
Mục Thiên Hiểu cũng coi như triệt để thoát khỏi Tam hoàng tử, tâm tình khoan khoái, gã trở về Lục hoàng tử phủ, liền nghe thấy tâm phúc đến báo, Hoàng đế đã gả Cảnh Vương, Cảnh Vương phi chính là Lý Ngư.
Mục Thiên Hiểu không nhịn được hừ lạnh hai tiếng, lấy một nam nhân làm chính phi thì chắc chắn Cảnh Vương cũng không thể tạo được sóng gió lớn gì rồi.
Gã âm thầm đắc ý, thân tín lùi lại một bước, trầm giọng nói: "Điện hạ, vừa rồi có tin ở Tây Thùy, nói rằng Cảnh Vương có bốn đứa con trai trưởng khỏe mạnh."
Mục Thiên Hiểu: "...... Cái gì??"
Mục Thiên Hiểu kinh hoảng, chẳng phải là Cảnh Vương muốn lấy nam nhân sao, hắn đào đâu ra bốn đứa con trai vậy, đã thế còn khỏe mạnh chứ?
Có phải là có gì đó sai rồi không?
Mục Thiên Hiểu không tin tâm phúc nói, vì vậy gã đã giật lấy mật báo từ tay tâm phúc, tự mình đọc từng câu từng chữ một.
Người của Lục hoàng tử ở Tây Thùy không nhiều nên không có cách nào lẻn vào Cảnh Vương phủ, cái gọi là mật báo, cũng chỉ là mấy thứ mà dân chúng ở Lạc Phong trấn biết thôi.
Cảnh vương có dòng dõi khỏe mạnh là thật, nếu đã như vậy thì tật câm đối với Cảnh Vương mà nói đã không còn là khuyết điểm không thể xóa bỏ rồi...
Lục hoàng tử suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu nổi dòng dõi chui ra từ đầu, thế nhưng gã đã cân nhắc đến hậu quả khi Cảnh Vương có con rồi. Nếu như Cảnh Vương không bị tật câm thì gã có thứ gì hơn Cảnh Vương nhỉ?
Là nửa năm gã chăm chỉ làm việc ở Công bộ để sửa cung điện hay là người mẹ đẻ xuất thân tỳ nữ của gã?
Gã vất vả lắm mới đến được hiện tại nhờ sự bảo vệ của Tam hoàng tử, chỉ một lát nữa thôi là gã sắp kết hôn với một vị tiểu thư xuất thân cao quý rồi. Mắt thấy gã sắp có được sự ủng hộ từ nhà thê tử, thế lực của Tam hoàng tử thì cũng không còn giá trị để lợi dụng, còn gã thì đang từng bước từng bước tiến gần hơn vị trí kia. Lẽ nào chỉ vẻn vẹn bởi vì Cảnh vương sinh nhi tử liền đoạt hết tất cả những thứ sắp tới tay gã?
Gã tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Lục hoàng tử lật qua lật lại mật báo, thề phải tìm ra được kẽ hở của Cảnh vương.
Cảnh Vương không có kẽ hở lúc này có chút chật vật.
Vương Hỉ coi bốn đứa bé này như là vận may nhỏ nên đã tìm cho các bé vú em tốt nhất. Nhưng bốn vận may nhỏ này, ngoại trừ ngày mới vừa "Sinh ra" uống sữa thì mấy ngày sau toàn khóc, ngay cả sữa cũng không chịu ăn, trở thành bốn tiểu tổ tông chân chính.
Mời thái y đến xem thì thái y cũng bảo mấy bé không có vấn đề gì.
Điều này khiến Lý Ngư rất lo lắng nhưng chỉ cần cậu ôm con thì tiếng khóc trẻ con sẽ nhỏ hơn đi nhiều, nhưng chỉ cần cậu giao con co vú em thì ranh con sẽ gào đến đỏ mặt tía tai, đứa sau so với đứa trước còn thở không ra hơi nổi.
Xem ra mấy bé đã tập thói quen từ khi còn là cá, bây giờ không có cá cha là không được rồi.
Lý Ngư thầm mừng khi bọn nhỏ dính cậu, nhưng trẻ sơ sinh không ăn sữa thì không chịu nổi—— điều này có nghĩa là cậu phải tự mình cho chúng ăn sữa?
Đút trẻ sơ sinh ăn không giống với đút cá, hình như có chút thú vị.
Lý Ngư hưng phấn xoa xoa tay: "Nếu không hay để em thử xem?"
Cảnh Vương: "..."
Cảnh Vương liếc nhìn bộ ng ực phẳng lì của Lý Ngư trong một giây, không nhịn được nghĩ linh tinh vớ vẩn, lẽ nào cá chép tinh thiên phú dị bẩm, ngoại trừ sinh cá con còn có thể cho con bú sữa? (Gì vậy anh zai)