Người Chơi Mời Vào Chỗ

Thành phố tuyệt mệnh (20)


trước sau

Tiêu Mộ Vũ ôm Thẩm Thanh Thu ngã trên mặt đất, thấy được đồ vật trong miệng khuyển tang thi đã xì hơi, thế nhưng là bóng rổ.

Đó là thẻ bài bóng rổ bách phát bách trúng vừa được Tả Điềm Điềm kích hoạt ở thời khắc nguy cấp. Cô ấy ném ra bóng rổ vừa vặn nhét vào cái miệng to lớn của khuyển tang thi, giúp cho Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu hiểm hiểm tránh thoát một đòn cắn xuống.

Tuy miệng của nó bị chặn, nhưng móng vuốt vẫn giẫm xuống dưới, Trần Giai Kiệt ở một bên đã sớm hành động, đường đao chém thật mạnh từ dưới lên, chắn trước người Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ.

Tô Cẩn vội chạy qua kéo lên hai người, gậy sắt trong tay đồng dạng quăng đi ra ngoài.

Khuyển tang thi lợi hại thế nào cũng không dám ngạnh chống, lập tức nhảy lên cao, giẫm vách tường đáp xuống nơi đối diện, như hổ rình mồi nhìn các nàng.

Thẩm Thanh Thu gắt gao nắm tay Tiêu Mộ Vũ, quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, trước ngực không ngừng phập phồng, hiển nhiên một màn vừa rồi đã dọa đến nàng, lúc ánh mắt lần nữa rơi trên thân khuyển tang thi đã là bao trùm sát khí.

Khuyển tang thi hình thể thật lớn, tứ chi thô tráng, lông dựng thẳng như những mũi kim thép, bộ dáng giống hệt một con báo.

Thẩm Thanh Thu đè thấp trọng tâm, đưa súng cho Tiêu Mộ Vũ, quân đao trong tay xoay một vòng, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm khuyển tang thi.

Tiêu Mộ Vũ bất động thần sắc mở chốt an toàn, dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Thanh Thu lui về sau, lại thả chậm hô hấp nhìn Tả Điềm Điềm, ngón tay ở sau lưng hướng Tả Điềm Điềm so cái thủ thế.

Tả Điềm Điềm hiểu ý, mới vừa gật đầu Tiêu Mộ Vũ liền đột nhiên hành động, dẫn đầu lao nhanh về phía cửa. Nàng một người bước ra khỏi hàng, khiến mục tiêu đều rơi trên người nàng.

Khuyển tang thi kia bị chọc giận, không chút do dự nhào tới, thân thể cực đại cường tráng trong căn phòng nhỏ có vẻ càng thêm to lớn, bên kia Tôn Hi cùng Lưu Giai được Võ An bảo hộ sau lưng, hai cô gái co rúm lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, Tôn Hi thiếu chút nữa nhịn không được hét lên.

"Tiểu Tả!" Thẩm Thanh Thu tim đập sậu cấp, con ngươi khẩn trương mà khóa lấy Tiêu Mộ Vũ, kêu một tiếng Tả Điềm Điềm.

Tả Điềm Điềm đôi tay mở ra vẫy xuống, một bức tường lập tức xuất hiện trước người Tiêu Mộ Vũ, mà khuyển tang thi kia hoàn toàn không đoán được sẽ toát ra một bức tường, một đường đâm đầu vào thế không thể cản.

Ngay khi bức tường xuất hiện, Thẩm Thanh Thu tung người nhảy lên, đôi tay chống ở trên tường trong chớp mắt liền nhảy đến đầu tường, nàng cơ hồ không có tạm dừng, chân trái dùng sức nện xuống trúng ngay đầu khuyển tang thi đang lao tới.

Tiêu Mộ Vũ hô hấp đều ngừng lại, Thẩm Thanh Thu ra tay rất nhanh và tàn nhẫn, nhưng khuyển tang thi cũng không phải ăn chay, nó nhịn đau giơ hai chân trước đứng lên muốn một ngụm cắn Thẩm Thanh Thu, nhưng Thẩm Thanh Thu nhanh hơn nó rất nhiều, túm chặt lông cổ của nó mạnh mẽ lôi kéo, xoay người liền cưỡi trên lưng nó.

Tiêu Mộ Vũ phi thường quyết đoán nâng súng, không chút do dự bắn thẳng vào đầu khuyển tang thi. Làm người thường, đây là lần đầu tiên chạm súng, dưới loại tình huống Thẩm Thanh Thu cùng khuyển tang thi không ngừng di chuyển khó có thể dự phán, ngay cả người dùng súng chuyên nghiệp cũng khó có thể nắm chắc bắn đúng mục tiêu.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ nâng súng xạ kích không chút do dự, phảng phất hết thảy đều tự nhiên như vậy, nàng vô cùng quen thuộc, như thể đã dùng nó hàng ngàn lần. Hơn nữa viên đạn tinh chuẩn tránh đi Thẩm Thanh Thu, từ mắt trái xuyên thẳng vào óc khuyển tang thi, một phát đạn này thực rõ ràng quấy nhiễu động tác của nó, vì thế Thẩm Thanh Thu bắt lấy cơ hội nắm chặt quân đao giơ cao đâm xuống.

Biểu tình của nàng cực kỳ lãnh khốc, dùng hết sức cắm lưỡi đao vào đầu khuyển tang thi, lại thuận thế nhảy xuống, quân đao dài khoảng hai mươi cm trong tay nàng lại phát huy sức mạnh của đao chặt xương, đi một vòng cắt lìa 2/3 đầu của khuyển tang thi, chỉ còn chừa lại chút da thịt dính với thân thể, nó rốt cuộc ầm ầm đổ xuống.

Thẩm Thanh Thu đáp xuống đất, cũng không quan tâm y phục bị huyết vấy bẩn, đứng bên xác khuyển tang thi giống như Tu La lệ quỷ, lạnh lùng nói: "Kết cục của kẻ không có mắt."

Võ An cùng Tôn Hi ba người trừng lớn mắt, nguyên bản sợ hãi khuyển tang thi đã biến thành sợ hãi Thẩm Thanh Thu, Võ An lắc đầu lẩm bẩm nói: "Các cô....vách tường kia... là thứ gì?"

"Đại kinh tiểu quái, mạt thế tang thi đều tới, dị năng đột biến còn không được sao?" Thẩm Thanh Thu liếc nhìn Võ An, nhấc chân đi về phía Tiêu Mộ Vũ. Chỉ là mới đi hai bước nàng chợt ngừng lại, trên mặt lãnh khốc tức khắc biến mất vô tung, nhíu mày lui về sau một bước: "Y phục chị bẩn rồi, cần phải thay."

Tiêu Mộ Vũ nhìn Trần Giai Kiệt, đối phương chạy nhanh ba lô đưa tới, "Phó đội cô đi tắm gội, nơi này để tôi thu dọn."

Tiêu Mộ Vũ cũng chưa nói cái gì, chỉ là đem quần áo đưa cho nàng.

Thẩm Thanh Thu đi phía trước nhìn Tả Điềm Điềm, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Tả Điềm Điềm chân tay luống cuống, đỏ mặt liên tục xua tay, "Không có gì, tôi...... Tôi nên làm." Cô vẫn luôn cảm thấy chính mình vô dụng, mỗi phó bản đều là hai vị đội trưởng đảm đương quân chủ lực, có thể giúp các nàng bản thân đều cảm thấy kinh hỉ vạn phần.

Tô Cẩn hướng Tả Điềm Điềm chớp chớp mắt, khẽ cười nói: "Thời khắc cao quang danh bất hư truyền, em biểu hiện đặc biệt tốt." Khen đến gương mặt Tả Điềm Điềm càng thêm đỏ.

Chờ Thẩm Thanh Thu tắm gội xong, nàng vừa bước ra liền nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ đứng ở cửa, lập tức ngẩn người, "Làm sao vậy?"

Tiêu Mộ Vũ không nói gì, chỉ là ánh mắt ở trên người nàng đánh giá mấy lần.

Thẩm Thanh Thu thấy thế nở nụ cười, "Chị không sao, một chút thương đều không có, bằng không chị hiện tại nhất định muốn ôm em gặm một cái."

Tiêu Mộ Vũ trắng mắt liếc nàng, "Hồ ngôn loạn ngữ."

Thẩm Thanh Thu chậm rãi thu cười, trong mắt như cũ còn vương vấn sợ hãi, nàng duỗi tay lôi kéo Tiêu Mộ Vũ: "May mắn em không sao, chị cũng không sao." Đơn giản nói mấy câu, trong đó may mắn cùng nghĩ mà sợ, Tiêu Mộ Vũ đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Mọi dấu vết đã được rửa sạch sẽ, mấy người Trần Giai Kiệt đang nấu cơm trong bếp. Bởi vì đông người, bữa cơm này làm có chút lâu, sau khi ăn xong Tiêu Mộ Vũ nhìn ba người Tôn Hi, nàng còn chưa nói gì, Thẩm Thanh Thu đã nhàn nhạt lên tiếng: "Chúng tôi muốn thương lượng vài chuyện, mời ba người các bạn tạm thời lảng tránh một chút."

Tôn Hi cùng Lưu Giai nhìn lẫn nhau, cuối cùng theo Võ An đi vào phòng khác.

"Tiêu đội, cái tên Võ An kia là mục tiêu bảo vệ của chúng ta sao? Tôi cảm giác có gì không đúng lắm." Trần Giai Kiệt nghĩ đến hệ thống nổ mạnh tin tức, bảo vệ mục tiêu, nếu để mục tiêu chết mọi người sẽ bị đưa vào chế độ địa ngục. Hắn cảm thấy đây hẳn là vấn đề rất quan trọng, nhưng từ trên người Võ An hắn không phát hiện được điều gì quá đặc biệt, ngược lại Tôn Hi giống như càng quan trọng.

Tiêu Mộ Vũ lắc lắc đầu, nàng không có nói thẳng, ánh mắt hơi phóng không: "Lúc hệ thống bá báo chỉ có một mình hắn ở hiện trường, ngoài ra còn có một nữ tang thi ôm con."

Trần Giai Kiệt có chút nghi hoặc, "Vậy chỉ có thể là hắn, là bởi vì hắn quen biết giáo sư Tôn, người điều chế thuốc giải virus tang thi sao?"

Thẩm Thanh Thu hồi ức cảnh tượng khi đó, nàng luôn cảm thấy Tiêu Mộ Vũ đã có phán đoán.

"Nữ tang thi kia rõ ràng là một biến dị trình độ cao, tốc độ rất nhanh hơn nữa lại có bản thân ý thức. Cổ quái nhất chính là quần áo trên người cô ta tuy rằng rách nát, nhưng không có bất luận vết cào vết cắn nào, lúc giao chiến cùng Võ An cô ta làm một động tác, khiến tôi thực khiếp sợ." Tiêu Mộ Vũ cảm thấy phương hướng này không sai, việc này không nên chậm trễ, nàng yêu cầu mau chóng chia sẻ.

"Hành động gì?" Tô Cẩn có chút tò mò.

"Cô ta đem vải vóc đánh kết buộc chặt đứa trẻ trong ngực." Thẩm Thanh Thu cũng chú ý tới, nghe thế bổ sung một câu, "Hơn nữa, cuối cùng cô ta lựa chọn rút lui để bảo vệ đứa trẻ."

Ba người Tô Cẩn đã hiểu ra vấn đề mấu chốt, "Cô ta có tư duy, lại có thể khắc chế bản năng săn mồi, cũng không bị trảo thương cắn thương, vậy rất có thể virus đã xâm nhập bằng phương thức khác, cô ta thuộc nhóm F0 đầu tiên bị nhiễm bệnh."

Tô Cẩn vừa nói xong, lập tức nghĩ đến hai nam nữ tang thi vừa gặp trước tiểu khu, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cho nên hai tang thi vừa rồi, rất có thể cũng chính là F0?"

"Rất có khả năng, hiện tại nguồn lây bệnh không chỉ có một, hẳn là một nhóm người. Nhóm người này làm sao biến thành nguồn lây nhiễm F0, hẳn là điểm mấu chốt của nhiệm vụ thứ hai." Truy đến ngọn nguồn, nguyên nhân virus tang thi bùng nổ đã rất rõ ràng.

"Mộ Vũ em muốn nói là, mục tiêu bảo vệ của chúng ta, rất có thể là nữ tang thi ôm con kia?" Thẩm Thanh Thu kỳ thật đã sớm hoài nghi, bằng không Tiêu Mộ Vũ không có khả năng vô duyên vô cớ bảo nàng buông tha nữ tang thi kia.

Thẩm Thanh Thu lời này vừa ra, Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm đều ngây người, nhưngthực mau hai người đồng thời kích động, Tô Cẩn cắn răng nói: "Dựa theo tính cách ác liệt cùng thích đào hố chôn người của hệ thống, suy luận của Tiêu đội rất có lý. Nhưng bảo hộ tang thi, nhiệm vụ này có ý nghĩa gì? Nguy hiểm nào đang rình rập tang thi F0?"

"Bảo hộ cô ta không bị đói bụng." Thẩm Thanh Thu khinh phiêu phiêu bồi thêm một câu, chỉ là trong miệng nói đùa, ánh mắt lại trầm tư. Chỉ thấy ngón tay nàng gõ gõ lên bàn đột nhiên dừng lại, nhíu mày nói: "Không đúng, nguy hiểm lớn nhất đối người chơi chính là tang thi, vậy nguy hiểm lớn nhất đối tang thi là cái gì?"

Tiêu Mộ Vũ ánh mắt căng thẳng, Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm, Trần Giai Kiệt cũng sửng sốt. Thực mau Tiêu

Mộ Vũ đứng lên, vội vàng nói: "Không thể đợi, chúng ta cần thiết chạy nhanh đi ra ngoài tìm cô ấy. Tang thi F0 có rất nhiều, nếu hệ thống đem cô ấy làm mục tiêu bảo vệ, khẳng định có ý nghĩa đặc thù, khả năng đã sớm có kẻ theo dõi cô ấy rồi. Hơn nữa nếu cô ấy gặp phải người chơi, bọn họ căn bản sẽ ra tay không lưu tình."

"Vậy ba người Võ An thì sao?" Trần Giai Kiệt hỗ trợ thu thập đồ vật, nghĩ đến ba NPC kia, đau đầu nói.

"Để bọn họ tạm thời lưu lại, nếu Võ An muốn dẫn hai cô gái đi, vậy cũng tùy hắn. Làm hắn dẫn chúng ta đến căn cứ kia không nhất định an toàn, không bằng xử lý tốt chuyện này, chính chúng ta đi." Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng hạ quyết định, "Tôi nhớ rõ Tôn Hi nói cô ấy có ba vị tỷ tỷ?"

"Ba vị tỷ tỷ, nói cách khác nhà họ Tôn có bốn nữ nhi, dựa theo nguyên tắc công bằng công chính, muốn nói giả thuyết này không có ý khác, tôi nhất định không tin." Thẩm Thanh Thu biểu tình tràn đầy ghét bỏ, cũng mất công hệ thống có thể nghĩ ra được, bốn đội ngũ mỗi đội một cô gái họ Tôn, chỉ là không biết có bao nhiêu đội ngũ tiếp nhận được nhiệm vụ ẩn này.

"Này quả thực thái quá, nhưng lại thập phần hợp lý. Sẽ không có bốn tang thi F0 cần bảo hộ đi? Nếu người chơi khác không biết được, tiến vào liền giúp đỡ nhân loại giết đi tang thi F0 nhiệm vụ, vậy bọn họ chẳng phải là xui xẻo tột cùng, bị đưa vào chế độ địa ngục khủng bố sao? Ây, cái gã Tưởng Vĩ kia vừa nhìn liền không phải người tốt, phỏng chừng hắn cũng không cứu giúp ai, chắc là không thể kích hoạt nhiệm vụ này rồi."

"Trước không cần nói nhiều, vấn đề hàng đầu là tìm được nữ tang thi kia, tránh cho cô ấy bị người săn giết. Sau đó nghĩ cách xâm nhập căn cứ bí mật của đám người Nặc Như." Tiêu Mộ Vũ đem sự tình trước mắt thu xếp xong, liền nói cho ba người Tôn Hi an bài của mình.

"Đi hay ở chính các bạn quyết định, chúng tôi sẽ còn trở về xem xét nơi này, tang thi xung quanh cơ bản đều bị chúng tôi thanh tẩy, các bạn ở lại đây cũng rất an toàn." Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhìn súng trong tay, "Vì để ngừa vạn nhất, cái này chúng tôi trước thu." Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu Võ An muốn ép buộc Tôn Hi rời đi, để hắn giữ súng càng nguy hiểm, Tôn Hi cũng là nhân vật quan trọng, không thể để cô ấy xảy ra chuyện.

Đoàn người theo Tiêu Mộ Vũ xuống dưới lầu, Tiêu Mộ Vũ thấp giọng dặn dò: "Khuyển tang thi xuất hiện không phải dấu hiệu tốt, cho nên mọi người cẩn thận, chú ý thẻ bài trong tay, tính toán thời gian hồi lại." Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, bởi vì các thẻ bài tốt đều đang trong thời gian làm lạnh, nàng chỉ có thể bất lực nhìn Thẩm Thanh Thu gặp nạn, không hề biện pháp.

"Hiểu rõ, đội trưởng."

Kỳ thật bọn họ phối hợp càng ngày càng ăn ý, sức chiến đấu cũng càng ngày càng tốt.

Bởi vì ngay từ đầu Tiêu Mộ Vũ liền hoài nghi nữ tang thi kia mới là mục tiêu bảo hộ chân chính, cho nên nàng rất lưu ý phương hướng cô ấy rời đi. Tuy rằng cô ấy có ý thức nhưng bản chất vẫn là tang thi, kiếm ăn là quan trọng nhất, cũng sẽ không giống nhân loại bình thường khắp nơi trốn tránh.

Tang thi trạng thái càng như dã thú, dã thú đều sẽ có địa bàn hoạt động của riêng mình. Theo hướng nữ tang thi rời đi, năm người một đường thăm dò qua, tang thi ven đường đều bị các nàng xử lý triệt để.

Cho tới bây giờ, tích phân đoàn đội dừng lại ở số 35, mà điểm từng người đã có thay đổi, Tiêu Mộ Vũ 59,2 điểm; Tô Cẩn 39,6; Tả Điềm Điềm 41,5; Trần Giai Kiệt 42,7; Thẩm Thanh Thu lại dẫn đầu vượt xa tới 196,3 điểm.

"Vừa rồi tiêu diệt khuyển tang thi kia, tích phân được cộng 3 điểm, xem ra rất lợi hại." Tiêu Mộ Vũ không trực tiếp đánh chết cho nên được cộng 3 điểm, Trần Giai Kiệt cũng 3 điểm, Tả Điềm Điềm thêm 5 điểm, Tô Cẩn 2 điểm, Thẩm Thanh Thu một người bắt lấy 10 điểm.

"Hình như dùng thẻ bài giết tang thi sẽ bị trừ điểm, mỗi con chỉ được 0,2, vậy giết 5 con mới được 1 điểm."

Tiêu Mộ Vũ tinh tường phát hiện, nàng sử dụng mặt nạ giết rất nhiều tang thi nhưng cũng không được thêm bao nhiêu điểm.

Nhìn đến đây, Tiêu Mộ Vũ tâm tình hơi trầm trọng, phó bản này muốn giết tang thi kiếm điểm đổi giấy thông hành thật quá khó khăn.

Một ngày này năm người không có trở về, liền tìm chỗ nghỉ ngơi trong một tòa nhà thương mại, năm người chuẩn bị thay phiên trực đêm.

Bên ngoài tang thi thường xuyên tới lui, tiếng tru lên cùng âm thanh nhấm nuốt suốt đêm không ngừng, bởi vì đói khát, những tang thi kia thậm chí ăn thịt lẫn nhau, đặc biệt tới rồi ban đêm cảnh săn giết càng thêm nghiêm trọng, toàn bộ đường phố giống như lò sát sinh làm người khó có thể tĩnh tâm, lúc này mới đêm thứ hai tình huống đã hỏng bét.

Tiêu Mộ Vũ cùng Trần Giai Kiệt trước hết gác đêm, tuy rằng tang thi điên cuồng nhưng mọi người quá mệt mỏi, Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn đã sớm mê đầu đi ngủ.

Thẩm Thanh Thu không có ngủ, đi tới chỗ Tiêu Mộ Vũ đang ngồi bên cửa sổ, cùng nàng quan sát đám xác sống điên cuồng cắn xé lẫn nhau dưới ánh trăng mờ ảo.

Mạt thế bất quá hai ngày, thành thị sinh cơ đều bị diệt sạch, nhưng ánh trăng vốn bị ánh đèn đô thị mai một, giờ phút này lại không chút nào keo kiệt mà lần nữa đến thăm vùng đất chết này. Vầng minh nguyệt vốn ôn nhu yên tĩnh, nhưng nơi ánh sáng trải đến đều là cảnh tượng tàn khốc nhất.

"Sao chị không ngủ, hôm nay khẳng định mệt mỏi." Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, hạ giọng nói.

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Nghĩ đến em còn thức, chị cũng vô tâm tư ngủ."

Tiêu Mộ Vũ bật cười, nàng cố ý làm hai người tách ra, là sợ xuất hiện tình huống bất ngờ.

"Chờ lúc chị gác đêm, không ai làm ồn em nhất định ngủ càng thơm ngọt." Tiêu Mộ Vũ dường như không có việc gì nói, lại bởi vì đè thấp giọng mà có chút dịu dàng.

Thẩm Thanh Thu bật cười, chỉ chỉ ghế sô pha, "Em không phải nói chị kiều khí sao? Ngủ cái kia chị không thoải mái."

Tiêu Mộ Vũ nhìn ghế sô pha có chút hẹp, chiều dài cũng không đủ, đích xác ủy khuất nữ nhân thân cao chân dài này, "Đây là mạt thế, chị nhẫn nại một chút."

Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu, dựa vào trên vai Tiêu Mộ Vũ, "Cho chị dựa vào được không?"

Tiêu Mộ Vũ vốn dĩ chuẩn bị dỗi nàng, đây chẳng lẽ so ghế sô pha thoải mái sao? Nhưng nhìn đến dáng vẻ nàng dưới ánh trăng có chút mệt mỏi, Tiêu Mộ Vũ không tự giác mà ngồi thẳng thân thể, nghĩ nghĩ lại chọc chọc bờ vai Thẩm Thanh Thu, ý bảo nàng nằm xuống, sau đó co một chân lại vỗ vỗ.

Thẩm Thanh Thu sửng sốt, Tiêu Mộ Vũ liếc nàng, "Nhân lúc em chưa đổi ý, chính chị chọn."

Giây tiếp theo, thân hình mềm mại của Thẩm Thanh Thu nhanh chóng nằm xuống, gối lên trên đùi Tiêu Mộ Vũ.

--------------------------------------



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện