Chương 142:
Cô tắm xong, mở cửa phòng tắm mới phát hiện trong phòng không còn ai cả, trong lòng không khỏi xuất hiện mất mát.
Bước tiếp hai bước mới nghe thấy trong phòng bếp có tiếng “loảng xoảng.”
Cô ngang qua phòng khách đi vào phòng ăn.
Mộ Tấn Dương đang đeo tạp dề, một tay cầm xẻng chiên, tay còn lại đang mở máy hút mùi.
Anh đang đứng quay lưng với Diệp Tử Nguyệt, dáng vóc cao to khiến người khác có cảm giác an toàn.
Dường như cảm nhận được đằng sau có người, anh quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên một cái rồi lại quay người tiếp tục nấu ăn, anh hỏi: “Bữa tối thì ăn thanh đạm một chút, được chứ?”
Tự nhiên như hai người là cặp vợ chồng chung sống lâu năm vậy.
Diệp Du Nhiên mím môi, muốn nói gì đó nhưng lại quay người đi ra phòng khách.
Bỏ giầy ra, ngồi trên ghế sofa ôm lấy hai đầu gối, một tay cầm điều khiển ti vi ấn ấn, cuối cùng dừng lại ở kênh phim hoạt hình.
Biểu cảm không chân thực của nhân vật hoạt hình kèm thêm lồng tiếng quá cường điệu khiến cô vừa không xem nổi mà tai cũng nghe không lọt.
Sau một hồi, âm thanh trong phòng bếp cũng lắng lại.
“Ăn cơm thôi.”
Thanh âm Mộ Tấn Dương cất lên từ đằng sau, tiếp theo là tiếng vang nhẹ khi đặt các món ăn lên bàn.
Diệp Du Nhiên đứng dậy bước tới ngồi vào bàn ăn, chậm chạp, không hề động đũa.
Cô chưa ăn thì Mộ Tấn Dương cũng không ăn.
Mộ Tấn Dương ngước mắt nhìn Diệp Minh Nguyệt, nói: “Không hợp khẩu vị sao?”
Anh biết bình thường khẩu vị của cô là những món ăn mặn, còn những món hôm nay quả thực hơi thanh đạm một chút.
Diệp Du Nhiên tựa người về sau, nhàn nhạt mở miệng: “Anh ăn đi, tôi không đói, ăn xong rồi về.”
Sắc mặt Mộ Tấn Dương hơi nghiêm lại, chớp mắt giãn ra chút ít: “Tối hôm đó là Nam Sơn điện cho tôi, có việc gấp.”
Diệp Du Nhiên nghi hoặc nhìn anh.
Mộ Tấn Dương giải thích: “Tối ở biệt thự đỉnh núi Vịnh Vân Thượng .”
Anh không nói còn đỡ, vừa
“Tôi phải ra ngoài mua chút đồ, anh ăn xong rồi về nhé.” Diệp Du Nhiên vừa dứt lời liền nghĩ tới chiếc xe hôm ấy mình lái về.
Đứng dậy, đem chìa khoá chiếc Rolls – Royce đưa đến trước mặt anh: “Xe của anh.”
Mộ Tấn Dương cứ thế nhìn cô, không hề đưa tay nhận lấy, nói: “Diệp Minh Nguyệt, cho tôi đáp án đi.”
Diệp Du Nhiên sững người, không ngờ anh lại thẳng thắn hỏi cô như vậy.
Ánh mắt Mộ Tấn Dương sắc lẹm nhìn Diệp Du Nhiên như muốn bắt bằng được thú săn.
“Anh dựa vào cái gì mà cho rằng anh hỏi thì tôi phải trả lời bằng được?”
Diệp Du Nhiên nở nụ cười mê hoặc: “Vậy thì anh Mộ, nếu anh đem mục đích tiếp cận tôi, dứt khoát, thẳng thắng nói cho tôi biết, có lẽ tôi có thể xem xét đấy, dù sao, người vừa có tiền lại vừa đẹp trai như anh đây nhìn trúng con người tôi không nhiều.”
Sự tự tin, ung dung trên gương mặt Mộ Tấn Dương khiến Diệp Du Nhiên cảm thấy phiền não.
Nếu anh đã trực tiếp muốn cô đưa ra đáp án, vậy thì cô cũng muốn anh cho cô biết đáp án.
Anh muốn mọi việc đều thuận theo ý mình, muốn cô không được hỏi nhiều, lại muốn cô sẵn lòng, toàn tâm toàn ý đi theo anh, trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như thế chứ.
Mộ Tấn Dương không hề bị lời nói của cô đánh động, ngược lại, anh nghiêm nghị: “Có những chuyện đến lúc thích hợp, tôi sẽ giải thích với cô.”
Diệp Du Nhiên nghe lời này xong, ý cười trên gương mặt hoàn toàn biến mất: “Vậy đợi đến lúc anh giải thích cho tôi rồi nói tiếp đi.”