Chương 175:
“Kí tên” hai từ làm cho trong lòng Diệp Du Nhiên hồi hộp một trận.
Diệp Du Nhiên nghi ngờ liếc nhìn anh, lúc cúi đầu nhìn thấy năm chữ lớn “giấy thỏa thuận ly hôn”, trong đầu cô nháy mắt cảm thấy mơ hồ.
Mộ Tấn Dương cuối cùng cũng đồng ý ly hôn với cô, nhưng trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.
“Cô tỉ mỉ xem lại lần nữa đi, nếu như không có ý kiến gì thì kí tên đi.” Mộ Tấn Dương thật giống như không nhìn ra sự hoảng loạn của cô, đem bút để trước mặt cô.
Khớp xương ngón tay tinh xảo của anh đập vào mắt cô, Diệp Du Nhiên giật mình hoàn hồn lại, vội vàng nói: “Có ý kiến, những thứ này đều phải sửa.”
Thật ra nội dung trên đó cô vẫn chưa nhìn rõ, chỉ là lúc biết bản thân phải thực sự ly hôn với anh, trong lòng cô rất hoảng loạn.
Không muốn kí tên.
Ý niệm này tràn ngập trong đầu của cô, ở trong lòng cô mà điên cuồng phát sinh.
Không muốn ly hôn, cũng không muốn kí tên.
Cô đem giấy thỏa thuận đẩy ra trước mặt: “Anh đổi lại lần nữa đi, tôi đều không hài lòng.”
“Được.” Mộ Tấn Dương gật đầu, sau đó giải thích rõ: “Thỏa thuận có thể bàn bạc, không vội, chỉ là đưa bản in trước cho cô xem, không muốn để cô hiểu lầm rằng hôm qua tôi giúp cô là có mục đích khác, quan hệ của hai người, vẫn nên phân rõ ràng thì càng tốt, cô nói phải không?”
“Phải… phải!” Diệp Du Nhiên mím chặt môi, nở cụ cười cứng nhắc.
Ánh mắt Mộ Tấn Dương lóe lên, cất giấy thỏa thuận, giọng nói xa cách: “Tôi còn có việc phải xử lí, cô Diệp xin cứ tự nhiên.”
Xin cô Diệp cứ tự nhiên.
Diệp Du Nhiên cắn môi, không thể nói rõ là tức cái gì: “Tổng Giám đốc Mộ tiếp tục làm việc đi, tôi ra ngoài trước.”
Tay cầm văn kiện của Mộ Tấn Dương hơi ngưng lại, sau đó chậm rãi nắm chặt.
Tổng Giám đốc Mộ?
Diệp Du Nhiên đứng lên chuẩn bị ra ngoài lại nghĩ đến lời anh nói với cô hàng xóm đó lúc ở cửa chung cư.
Đột nhiên quay đầu lại nhìn Mộ Tấn Dương: “Tổng Giám đốc Mộ quả là người hào phóng nhất mà tôi từng gặp, bị vợ đội nón xanh mà cũng có thể không sao cả.”
Mộ Tấn Dương lạnh lùng liếc cô một cái, ngữ khí có hơi âm trầm: “Em có thể thử đội cho tôi một cái nón xanh xem.”
Lời này của anh rất rõ ràng là anh cũng không tin tưởng lời cô hàng xóm đó.
Đáy lòng cô nảy lên một tia vui sướng lạ kỳ nhưng ngoài miệng lại nói: “Chúng ta sắp ly hôn rồi.”
“Trước khi giấy chứng nhận ly hôn chưa được làm xong thì chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp.”
Ánh mắt Mộ Tấn Dương khóa chặt trên người cô, ánh mắt sâu thẳm như một cơn lốc xoáy hút lấy hồn cô, khiến cô không thể di rời ánh mắt.
Diệp Du Nhiên có chút bối rối chuyển rời ánh mắt, đẩy cửa đi ra ngoài, không quên giúp anh đóng cửa lại.
Đợi sau khi tiếng bước chân bên ngoài dần biến mất, Mộ Tấn Dương mới vo “Giấy chứng nhận ly hôn” lại rồi tiện tay ném vào thùng rác.
Đưa tay day huyệt Thái Dương, lấy điện thoại ra gọi, giọng nói lạnh như băng: “Bùi Chính Thành, cậu vẫn nên đối xử thật tốt với người trong danh sách đen đi.”
Bùi Chính Thành đầu bên kia vừa nghe giọng anh liền biết đã xảy ra chuyện lớn: “Sao vậy? Cậu nói xem Diệp Du Nhiên có phản ứng gì xem nào.”
Mộ Tấn Dương lạnh mặt: “Gọi chị dâu!”