Chương 184:
Anh ta nhìn ra được, từ sau khi Mộ Tấn Dương bước vào, sắc mặt Diệp Du Nhiên liền không đúng lắm nhưng cô không nói nên anh ta cũng không nói gì nhiều.
Không khí có chút kỳ lạ.
Diệp Du Nhiên dịch ghế sang muốn cách Mộ Tấn Dương xa một chút.
Cô không biết vì sao đột nhiên Mộ Tấn Dương lại vào đây nhưng bây giờ cô không chịu được sự đụng chạm của anh.
Cô vừa dịch sang một chút, Mộ Tấn Dương cũng dịch lại gần cô.
Lục Thời Sơ và Bùi Chính Thành đều quay đầu nhìn cô, cô chỉ lên tiếng giải thích: “Ngồi đây ổn hơn, nếu không có hơi chật.”
Mộ Tấn Dương cười như không cười liếc nhìn cô, đôi chân dài giấu dưới bàn đá Bùi Chính Thành mọt cái.
Bùi Chính Thành phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn anh nhưng lại phát hiện Mộ Tấn Dương bày ra vẻ mặt không có chuyện gì liền lập tức hiểu ra ý của anh.
Anh ta hắng giọng hỏi Lục Thời Sơ: “Năm đó may mà có bác sĩ Lục cứu Tấn Dương, chỉ là không ngờ bác sĩ Lục lại là người quen cũ của chị dâu.”
Hai chữ “chị dâu” Bùi Chính Thành cắn răng nói rất nặng nề, sắc mặt Lục Thời Sơ hơi ngớ ra.
Nhắc đến chuyện cứu Mộ Tấn Dương lần trước, mặt Lục Thời Sơ có vẻ cảm khái: “Chỉ là một cái nhấc tay giúp đỡ thôi mà, chủ yếu là do ý chí muốn sống của ngài Mộ quá kinh người.”
Năm đó Mộ Tấn Dương ở nước ngoài gặp phải bạo loạn, bị trúng đạn, đúng lúc gặp được Lục Thời Sơ đến làm tình nguyện viên, không thoa thuốc tê liền phẫu thuật cho anh.
Vì chuyện này, Lục Thời Sơ mới quen Mộ Tấn Dương.
Bùi Chính Thành xoa cằm, lại hỏi: “Không ngờ bác sĩ Lục cũng là người của thành phố Vân Châu, anh và chị dâu quen nhau thế nào vậy?”
Cách hỏi uyển chuyển, Lục Thời Sơ không trả lời vậy anh ta chỉ có thể hỏi
Lục Thời Sơ nhìn Diệp Du Nhiên một cái rồi nói: “Chúng tôi là hàng xóm lúc nhỏ.”
Bùi Chính Cảnh vừa nghe câu này, ý vị thâm trường nhìn Mộ Tấn Dương, người ta là hàng xóm nha, thanh mai trúc mã đó, hai đứa nhỏ vô tư, tình cảm sâu đậm!
Mộ Tấn Dương rất rõ ràng cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt trầm xuống như đang nghĩ gì đó, nhíu mày rồi ngẩng đầu nhìn Lục Thời Sơ: “Bạn của Nguyệt Nguyệt không nhiều, nếu như bác sĩ Lục đã về nước, không có chuyện gì thì qua lại nhiều chút.”
Lục Thời Sơ không ngờ Mộ Tấn Dương lại nói vậy, vừa nãy khi Mộ Tấn Dương đi vào, sắc mặt rõ ràng rất khó coi, sao đột nhiên thái độ lại thay đổi lớn như thế?
Mặc dù nhìn ra sắc mặt Mộ Tấn Dương trước và sau khi thay đổi nhưng Lục Thời Sơ lại không thể hiện ra, anh ta nhìn thẳng vào mắt Mộ Tấn Dương, hai người ngầm hiểu tuyên bố trong lòng.
“Đó là điều đương nhiên.”
…
Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí không sao nói rõ được.
Ăn cơm xong, Diệp Du Nhiên đi thanh toán.
Nhân viên thu ngân nói với cô: “Cô à, hóa đơn phòng cô đã có người thanh toán rồi ạ.”
“Vậy thanh toán lần nữa đi.”
Khi Mộ Tấn Dương đi vào cô đã biết chắc chắn anh sẽ không để cô trả tiền, nhưng chuyện này liên quan gì đến cô?
Cô muốn trả thì cô vẫn sẽ trả thôi.
Diệp Du Nhiên cầm một xấp tiền trực tiếp đặt lên bàn thu ngân, cũng không quan tâm cô gái ở quầy thu gọi cô thế nào, xoay người lập tức đi về phòng bao.