Chương 190:
Hôm sau.
Diệp Du Nhiên thức dậy trước.
Lúc mở mắt ra, nhìn thấy lồng ngực rắn chắc trước mắt, cô lờ mờ mất một lát, nhúc nhích người, mới phát hiện cả người đau xót đến không chịu được.
Từng hình ảnh đêm qua xông vào đầu giống như thước phim điện ảnh.
Mộ Tấn Dương đè cô trên ván cửa hôn lên, xé quần áo của cô, còn có sau đó. . . . . .
Chỉ nghĩ như vậy, trên mặt đã đỏ ửng cả lên.
Cả người cô bị Mộ Tấn Dương đặt trong lòng, một tay anh đặt trên eo cô, tay kia thì vòng ngang qua lưng cô, sau đó cong lại, bàn tay cũng đặt trên ót cô.
Một tư thế có tính chiếm hữu rất mạnh.
Diệp Du Nhiên muốn thoát ra từ trong lòng anh, cô cắn môi, vẻ mặt thẹn thùng muốn dời cánh tay kia của anh đi.
Nhưng cô chỉ mới nhúc nhích một chút, người bên cạnh đã tỉnh lại rồi.
Bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với ánh mắt tối tăm sâu thẳm kia của Mộ Tấn Dương, tay nhỏ bé của cô đúng lúc đặt trên tay Mộ Tấn Dương, vẫn chưa kịp dời đi.
Con ngươi của anh quá mức sâu thẳm, mặc dù mới vừa tỉnh ngủ, nhưng đôi mắt chỉ có chút cảm giác lim dim, không khác gì bình thường.
Đôi mắt anh giống như có lốc xoáy, hút đến cô không thể mở mắt, cũng khiến cô quên mất tay của mình còn đang đặt trên tay anh.
Mộ Tấn Dương rũ mắt nhìn chăm chú mấy giây, bị vẻ mặt ngớ ra của cô lấy lòng, chậm rãi lên tiếng: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi. . . . . .”
Chữ “sáng” bị nụ hôn Mộ Tấn Dương đè xuống nuốt lấy.
Mộ Tấn Dương vốn chỉ định hôn nhẹ một chút thôi, nhưng sức tự chủ anh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lại phản bội anh.
Mãi đến khi tay của anh bị Diệp Du Nhiên bắt lấy, anh mới giật mình phục hồi lại tinh thần, buông lỏng cô ra.
“Anh. . . . . . mới sáng sớm có thể đừng. . . .
Nhìn thấy khuôn mặt nhanh chóng tỉnh táo lại của Mộ Tấn Dương, mấy chữ sau cùng, Diệp Du Nhiên cảm thấy không hợp với anh thế này cho lắm.
Trên mặt Mộ Tấn Dương cũng vô cùng bình tĩnh: “Đây là nhân tố không thể khống chế.”
Diệp Du Nhiên nắm chặt chăn, nước mắt lưng tròng nhìn anh, đưa tay muốn vỗ tay anh ra, lại bị anh kéo tới, chống lên trán cô, giọng nói dịu dàng trước giờ chưa từng có: “Có cái gì phải khóc chứ, lớn rồi, chín chắn rồi, trong lòng vẫn là một đứa nhóc, cái này cũng không dọa người, có đúng không? Hửm?”
Nói xong, nhẹ hôn cô một cái.
Anh cứ hôn mãi, không có dấu hiệu sẽ dừng lại, Diệp Du Nhiên nóng nảy: “Mộ Tấn Dương, anh, anh dừng tay. . . . . .”
Mộ Tấn Dương đè tay cô lại: “Tôi vốn không có ra tay.”
Cho dù là từ thể lực hay là đấu võ mồm, Diệp Du Nhiên chưa bao giờ là đối thủ của Mộ Tấn Dương.
Cô bây giờ chính là như vậy, bị anh đè không nhúc nhích được chưa tính, lời anh nói, thế nhưng trong chốc lát cô không tìm ra lời phản bác.
“Anh, anh không được hôn nữa!” Khó khăn lắm cô mới tìm về được giọng nói của mình.
Nghe thấy lời của cô, Mộ Tấn Dương ngẩng đầu nhìn cô, diện mạo của anh vốn đã xuất sắc, ngũ quan thâm thúy mê người, dáng vẻ này, lúc cười rộ lên lại có vẻ câu hồn đoạt phách, giọng nói cũng không thể bình tĩnh hơn: “Em đang ra lệnh cho tôi?”
Nói đến cùng Diệp Du Nhiên cũng chỉ là một cô gái nhỏ non nớt mới tốt nghiệp đại học, lúc đến trường, ngoài học tập và làm việc bán thời gian, chưa từng xằng bậy với ai, được xem là giữ mình trong sạch.