Chương 209:
“Không hợp khẩu vị thì cũng ăn một chút, để tránh nửa đêm lại đói.” Anh đã quen với khẩu vị nồng của cô, nhưng tốt hơn là nên ăn ít vào ban đêm.
“Đủ rồi, tôi không muốn ăn nữa.” Diệp Du Nhiên ăn hai miếng cơm, uống nửa bát canh liền không cảm thấy thèm ăn nữa và cảm thấy buồn ngủ.
Mộ Tấn Dương thấy cô như vậy cũng không miễn cưỡng cô, anh dọn dẹp rồi đưa cô lên tầng ngủ.
Anh chỉ nghĩ rằng hôm nay Diệp Du Nhiên đã quá mệt mỏi, lại muộn như vậy, cô không muốn ăn và muốn ngủ là chuyện bình thường.
Kết quả là, sáng hôm sau, Diệp Du Nhiên vẫn không thèm ăn, anh phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn.
Mộ Tấn Dương nhìn cô ăn và uống một ngụm sữa rồi không ăn gì nữa, anh cau mày hỏi cô: “Tại sao em không ăn?”
“Không muốn ăn.” Diệp Du Nhiên lắc lắc đầu và ngả người ra sau.
Mộ Tấn Dương đặt con dao và nĩa trong tay xuống, anh nhìn Diệp Du Nhiên chằm chằm.
Anh biết rằng trước đó cô đã rất mệt mỏi, nên đêm hôm qua đã buông tha cô, không làm gì với cô, ngủ cũng không phải là quá muộn, nhưng bây giờ tinh thần của cô trông rất kém.
Mộ Tấn Dương nhíu mày, dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt thay đổi, anh đứng dậy và gọi điện cho Bùi Chính Thành: “Gọi Lục Thời Sơ đến đây một chuyến.”
Lục Thời Sơ đến rất nhanh.
Khi anh đến, Mộ Tấn Dương vừa dọn dẹo bàn ăn, Diệp Du Nhiên nhìn thời gian một cách yếu ớt: “Tôi phải đi làm, nếu không thì muộn giờ mất.”
“Hôm nay không đi làm.” Mộ Tấn Dương không quay đầu lại và ghìm giọng từ chối, lúc này Lục Thời Sơ cũng đã đến.
Vừa nói xong, chuông cửa reo lên.
Mộ Tấn Dương quay người đi mở cửa, sắc mặt Lục Thời Sơ nặng trĩu nhìn anh và hỏi thẳng: “Du Nhiên đâu?”
“Đi vào trước đã.” Mộ Tấn Dương quay lại và đi về phía Diệp Du Nhiên, Lục Thời Sơ đi sau anh và không quên đóng cửa.
Hai người trở lại phòng
khách và không thấy ai trên ghế sofa.
Diệp Du Nhiên lảo đảo bước ra từ phòng tắm, sắc mặt trắng như tờ giấy, nét mặt trông vô cùng đau đớn.
Mộ Tấn Dương bước tới mà không nói lời nào, đỡ cô lại và ngồi trên ghế sofa.
Ngay khi Diệp Du Nhiên ngồi lên ghế sofa, cả người muốn đổ xuống như người không xương.
Lục Thời Sơ thấy vậy, anh đặt hộp thuốc sang một bên và nói với vẻ lo lắng: “Du Nhiên, phấn chấn lên, em khó chịu ở đâu, nói cho anh biết.”
Lục Thời Sơ vừa nói, vừa từ trong hộp thuốc lấy ra ống tiêm dùng một lần.
Mộ Tấn Dương đỡ lấy Diệp Du Nhiên và để cô dựa vào trong ngực mình.
Diệp Du Nhiên có chút hốt hoảng, cô ngước mắt lên và nhìn về phía Lục Thời Sơ, giọng cô yếu ớt và ngạc nhiên: “Anh Thời Sơ, tại sao anh lại đến đây?”
Nghe thấy tiếng gọi “Anh Thời Sơ”, sắc mặt của Mộ Tấn Dương sa sầm xuống, nhưng anh biết rằng lúc này trời cũng không bận tâm.
Diệp Du Nhiên đã bị tiêm thuốc độc, có rất ít người biết về chủng loại thuốc, một khi nó đã được tiêm vào, bị người ta cố ý tranh thủ cơ hội thì bao giờ cũng là chỗ yếu.
Cho dù cô bị ép buộc, cũng khó tránh bị người ta cố ý làm trọng thương.
Lúc đầu, khi Lục Thời Sơ lần đầu trở về nước tìm anh, cũng chính vì điều này, Mộ Tấn Dương và Bùi Chính Thành đều tiếp xúc qua với Lục Thời Sơ và tin tưởng nhân phẩm của anh ta.
Truyện convert hay :
Trấn Quốc Chiến Thần Diệp Quân Lâm