“Mộ Tấn Dương.”
Cô gọi tên Mộ Tấn Dương một tiếng, phát hiện vẫn là không có ai.
Lúc này, ở phòng bếp truyền đến chút tiếng động, cô lần theo âm thanh đi tới, kết quả lại nhìn thấy Thịt Bò.
Thịt Bò vừa nhìn thấy Diệp Du Nhiên đã vội vàng chạy tới, cọ cọ cọ trên người cô, sau đó lại vòng quanh cô vừa nhảy vừa sủa.
Diệp Du Nhiên đốt nhiên nhớ ra, Collie rất hiếu động, nó là muốn cô dẫn nó ra ngoài hóng gió.
“Lập tức dẫn con ra ngoài ngay.” Diệp Du Nhiên dùng chân nhẹ nhàng đè đè nó, sau đó đè nó xuống đất, nằm chổng bốn chân lên trời.
Nó nhanh nhẹn đứng lên, chạy ra bên ngoài giống như nghe hiểu cô nói gì vậy.
Diệp Du Nhiên đi theo phía sau, lúc đi ngang qua phòng ăn, ánh mắt không nhịn được dừng trên bàn cơm, cô đi đến phía trước hai nước, lại quay về tìm khăn giấy, lau đi dấu vết khả nghi trên bàn cơm.
Toàn bộ quá trình cô đều quay mặt đi không dám nhìn bàn ăn, sau này cũng không thể nhìn thẳng vào bàn ăn nữa rồi.
Cô tìm xích chó mang lên cho Thịt Bò, vừa dẫn nó đi ra ngoài, vừa cầm điện thoại gọi điện cho Mộ Tấn Dương.
Điện thoại vừa reo hai tiếng đã có người nghe máy.
Giọng nói trầm tĩnh lại dễ nghe của Mộ Tấn Dương truyền đến: “Dậy rồi à?”
“Anh đi đâu vậy?” Diệp Du Nhiên nghe thấy bên đầu điện thoại của anh có âm thanh ầm ĩ, lờ mờ biết anh ở đâu, hỏi anh: “Ở chợ à?”
“Ừm.” Mộ Tấn Dương bình tĩnh lên tiếng, lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Về ngay thôi.”
Diệp Du Nhiên suy nghĩ dáng vẻ mặc âu phục thẳng thớm mua đồ ăn ở chợ của Mộ Tấn Dương, mím môi nở nụ cười.
Sau khi cúp máy, cô liền dẫn Thịt Bò ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa, Thịt Bò đã giống như bệnh nhân tâm thần vừa được thả ra khỏi viện, một đường chạy như điên, lỗ tai cũng bị gió thổi đến
dựng lên.
Diệp Du Nhiên sợ có xe lái tới, lại sợ nó chạy lung tung, cũng chỉ có thể nắm dây thừng chạy phía sau nó.
Bất tri bất giác đã cùng chạy theo Thịt Bò rất xa. Hình như cuối cùng Thịt Bò cũng mệt mỏi rồi, nó dừng lại, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Diệp Du Nhiên ngồi xuống trước mặt nó, chọc nó: “Con chạy đi, chạy tiếp đi! Mệt chết mẹ rồi.”
Thịt Bò mang vẻ mặt vô tội nhìn cô, còn như lấy lòng liếm tay cô.
Diệp Du Nhiên cảm thấy mình bị ngốc rồi, cười xoa đầu nó.
“Kít....”
Có xe dừng lại ở bên cạnh, Diệp Du Nhiên ngẩng đầu, đã thấy Mộ Tấn Dương đi xuống từ trong xe.
Diệp Du Nhiên không đứng dậy từ trên mặt đất, chỉ cười nhìn nhìn anh, tay đang đặt trên đầu Thịt Bò lại thầm xoa nhẹ hai cái.
Sau đó nhìn nó nói: “Ba của con đến đây kìa.”
Thịt Bò nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó chạy thẳng về phía Mộ Tấn Dương.
Tuy trong tay Diệp Du Nhiên vẫn nắm dây xích của nó, nhưng nắm không quá chặt, cho nên Thịt Bò trực tiếp kéo dây thừng chạy tới.
Nó chạy đến trước mặt Mộ Tấn Dương, nhảy cẫng lên gác hai chân trước lên ống quần của Mộ Tấn Dương, sau đó lại trượt xuống.
Giống như không cam lòng, nó lại gác lên lần nữa, kết quả vẫn bị trượt xuống, sau đó nó không nhảy lên nữa, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, ngẩng đầu nhìn Mộ Tấn Dương: “Gâu gâu!”
Truyện convert hay :
Cửu Chuyển Đế Tôn