Chương 44:
Diệp Du Nhiên âm thầm nuốt từng ngụm từng nước bọt, âm thanh hơi khàn: “Ai dám tới, tôi là con gái thứ hai nhà họ Diệp, ông nội tôi là Diệp Thành.”
Nghe xong, Hoắc Tuấn Anh giống như nghe được việc gì tốt, phá lên cười, người đứng bên cạnh anh ta cũng cười theo.
“Nghe không, cô ta nói cô ta là con gái thứ hai nhà họ Diệp, chính là con gái thứ hai nhà họ Diệp đó năm cấp ba đã cùng người ta làm loạn, còn sảy thai, đến lúc tôi chơi xong, các cậu ai thích thì lấy chơi.”
Nghe lời này Hoắc Tuấn Anh, Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng buồn nôn.
Dù anh ta nói đều không phải là sự thật, nhưng nghe vào trong tai cô vẫn cảm thấy không được tốt cho lắm.
Không có cô gái trẻ nào sẵn lòng làm hỏng thanh danh, để cho người ta cảm thấy ai cũng có thể làm chồng, đây tất cả đều là Diệp Yến Nhi tạo thành.
Điện thoại di động trong túi cô chợt vang lên, Diệp Du Nhiên sững sờ, trực giác là An Hạ gọi tới, cô không dám nghe, cũng không dám động.
Hoắc Tuấn Anh vỗ tên đàn em cách anh ta gần nhất “bốp” một cái: “Trói người lên xe, lấy điện thoại.”
Một người đàn ông chạy tới trước mặt Diệp Du Nhiên, đưa tay định kéo cánh tay cô, chai rượu trên tay Diệp Du Nhiên siết chặt, đột nhiên đập xuống đầu mình.
Máu tươi lập tức chảy xuống, dưới ánh đèn đường mờ nhạt chiếu rọi, gương mặt vốn trắng nõn cửa cô bị máu từ từ che kín, vô cùng đáng sợ.
Tất cả mọi người bị hành động đột ngột của Diệp Du Nhiên hù dọa, nụ cười trên mặt Hoắc Tuấn Anh cứng đờ, anh ta không ngờ Diệp Du Nhiên lại có thể ác với bản thân như vậy.
Bốn năm trước, anh ta từng nghe nói năm cấp ba Diệp Du Nhiên đã cùng người ta làm loạn, sau việc sẩy thai, anh ta có vô tình gặp cô một lần, thấy cô dung mạo xinh đẹp lập tức có ý đồ, kết quả anh ta còn chưa kịp hành động thì cô đã xuất ngoại.
“Hoắc Tuấn Anh, anh cảm thấy, nếu hôm nay tôi chết ở đây, ông nội tôi sẽ như thế nào?” Âm thanh của Diệp Du Nhiên lạnh lùng, trên đầu còn ghim mấy mảnh thủy tinh vỡ của
“Cô…” Hoắc Tuấn Anh biến sắc, hung tợn nhìn cô một cái, giống như vô cùng kìm nén, đá một đá vào sau lưng một tên đàn em, hét với tên đàn em bị đá.
“Một đám vô dụng.”
Hoắc Tuấn Anh thở hắt ra, trong lòng vô cùng tức giận, dù anh ta biết ở nhà họ Diệp, Diệp Du Nhiên không được yêu thích, chiều chuộng, nhưng nếu thật bức tử Diệp Du Nhiên, Diệp Thành cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Nhìn Hoắc Tuấn Anh đánh đàn em cho hả giận, Diệp Du Nhiên biết hôm nay anh ta sẽ không làm gì cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đỉnh đầu cô đã đau đến chết lặng, gió đêm thổi tới từng trận rét run, cả người cô trở nên hơi mơ hồ, người trước mắt cũng trở nên mơ hồ, nếu đám Hoắc Tuấn Anh không đi, thì cô sắp ngất đi rồi.
May mà, đám người Hoắc Tuấn Anh đã rời đi.
Diệp Du Nhiên lắc lư, bám lấy tường ổn định cơ thể, lắc lắc đầu, cô phải đi bệnh viện trước.
Cô ngồi xổm xuống, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thấy phía trên có một cuộc gọi nhỡ, híp mắt nhìn một lúc thật lâu mới nhìn rõ là số điện thoại của Diệp Thành.
Cô gọi lại.
Vừa nhận điện thoại, Diệp Thành đã lên tiếng mắng: “Đồ phóng đãng lại chạy đi đâu mà không nghe điện thoại.”
Thật ra Diệp Thành cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi, dù vừa nãy không phải vì đám Hoắc Tuấn Anh mà cô không nghe được điện thoại thì thỉnh thoảng không nghe được điện thoại cũng rất bình thường mà.
Nhưng việc nhỏ ngần ấy, Diệp Thành cũng phải mắng cô.
Sau đó Diệp Thành còn nói cái gì đó, cô cũng không nghe rõ nữa.
Cô vẫn không nói gì, hình như Diệp Thành cũng chẳng thèm để ý cô có nói hay không, chỉ giao phó mục đích ông ta gọi cuộc điện thoại này: “Tối mai gia đình tập trung, có muốn tới hay không? Tút…”