Chương 5:
Có tiếng bước chân tới gần.
Mộ Tấn Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Yến Nhi một bên mặt sưng đỏ đứng ở trước mặt, anh vẻ mặt không đổi nhìn cô ta một cái, quay người muốn đi.
Diệp Yến Nhi yếu ớt mở miệng: “Anh này, xem ra anh là một người tốt, tôi thay Du Nhiên xin lỗi anh, tôi sẽ không để phóng viên để lộ ảnh chụp của anh làm liên luỵ đến thanh danh của anh.”
Người đàn ông này thật quá quyến rũ, cô ta đã cho người điều tra cẩn thận, người này không có địa vị gì, nếu không, cô ta cũng ái mộ người đàn ông như vậy.
Nếu đổi lại là người đàn ông khác trông thấy dáng vẻ này của Diệp Yến Nhi, chỉ sợ là hận không thể móc trái tim dâng lên cho cô ta, nhưng Mộ Tấn Dương chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái, giống như không nghe thấy, rồi quay người rời đi.
Diệp Yến Nhi đứng tại chỗ căm hận dậm chân, bao nhiêu quyền quý thành phố Vân Châu cô ta cũng không để ở trong mắt, bây giờ đã hạ mình nhắc nhở người đàn ông này, thế mà anh không hề cảm kích.
Diệp Du Nhiên quay về khu nhà trọ mà cô ở một mình, rúc cả người vào trong chăn ngủ đến không biết trời đâu đất đâu.
Cô biết, không quá hai giờ tất cả những người có máu mặt ở thành phố Vân Châu đều sẽ biết chuyện của cô và Mộ Tấn Dương.
Ngủ một giấc đến khi trời tối, cô tùy tiện nấu một bát mì, ngồi trước máy tính lên mạng, lướt các trang web tin tức lớn một chút.
Không có, tất cả đều không có.
Cái này không phù hợp với phong cách của Diệp Yến Nhi.
Diệp Du Nhiên buông đũa đi mở TV, đổi rất nhiều kênh tin tức đều không có, trái lại cô để ý đến một tin tức.
“Gần đây, tổng giám đốc tập đoàn L.K trùm tài chính Châu Âu đã về nước, nhưng vẫn chưa lộ diện trước truyền thông.”
Diệp Du Nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút, nghe nói tổng giám đốc tập đoàn L.K này rất thần bí.
Tướng mạo không rõ, không biết là già hay trẻ, cũng không biết tên gọi là gì, chỉ biết
Tổng giám đốc tập đoàn L.K không có quan hệ gì với cô.
Tắt TV, cô cũng chưa thấy tin tức có liên quan đến mình, bản thân đang cảm thấy buồn bực thì điện thoại lập tức vang lên. Cô lấy tới xem, lại là điện thoại của Diệp Thành.
Diệp Du Nhiên chuẩn bị tâm lý cho mình một chút, rồi mới nhận điện thoại, cô nói chậm hết sức: “Ông nội.”
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng hét giận dữ của Diệp Thành: “Còn chưa cút về à.”
Trước cổng biệt thự nhà họ Diệp.
Diệp Du Nhiên xuống xe, ánh mắt dửng dưng.
Bởi vì đi gặp Diệp Thành nên cô không trang điểm, mà ăn mặc cũng cực kỳ giản dị, không diện màu đỏ hay tím, chỉ mong rằng sự thay đổi nhỏ bé này của cô sẽ khiến cho ông bớt giận, hôm nay cô đến đây ngoại trừ ăn chửi ra thì còn có mục đích khác.
Sau khi hít sâu một hơi thì Diệp Du Nhiên mới sải bước đi vào bên trong.
Vừa vào phòng khách đã nhìn thấy người nhà họ Diệp ngồi đầy nhà, Diệp Thành ngồi ở vị trí trung tâm, Diệp Yến Nhi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, hai người vừa nói vừa cười.
“Ông nội, con về rồi.”
Nụ cười trên mặt Diệp Thành lập tức biến mất, thay vào đó là cái nhíu mày như thể đang nhìn vào một thứ đáng ghét: “Đồ vô liêm sỉ, còn biết quay về sao! Tao chỉ không ở nhà có một ngày mà xem xem mày đã làm ra chuyện tốt đẹp gì rồi!”
Vừa dứt lời liền vứt một chồng hình xuống trước mặt cô, chính là hình chụp cô đang trần truồng quấn mình trong chăn vào sáng sớm, cho dù không bị lên báo nhưng những bức hình này vẫn còn đó.