Chương 56:
Giọng của anh nhẹ nhàng ôn hòa, giống như anh không bao giờ biết nổi giận là gì.
Diệp Du Nhiên ngước mắt nhìn anh, mắt cô lộ rõ vẻ hoang mang và bất lực: “Tôi muốn ăn thịt bò xào hành, phải thật cay vào.”
“Em bây giờ không thể ăn đồ cay.” Anh đưa tay vuốt nhẹ chỗ băng bó trên đầu cô: “Vì vết thương trên đầu em vẫn chưa lành, em phải đợi đến khi khỏe hẳn rồi mới được ăn.”
“Dạ, vậy ăn gì cũng được.” Diệp Du Nhiên co chân lên, đặt cằm vào giữa hai đầu gối, thân hình gầy gò của cô cuộn thành một hình tròn.
Mộ Tấn Dương nhìn thoáng qua, như hiểu được điều gì, đưa tay kéo cô đứng dậy: “Bây giờ tôi làm cơm, em qua đây phụ tôi, như vậy chúng ta mới có thể được ăn sớm hơn.”
Diệp Du Nhiên gật đầu: “Dạ.”
Hai người đi vào bếp.
Mộ Tấn Dương kêu Diệp Du Nhiên lấy rau thì cô lấy rau, kêu cô lấy đĩa thì cô đi lấy đĩa.
Hoàn toàn là kêu cái gì làm đúng cái đó.
Mộ Tấn Dương nhìn cô vẫn như người mất hồn, giọng nhẹ nhàng nói: “Đưa cho tôi cái đĩa, rửa sạch, lấy khăn lau khô.”
“Dạ.” Diệp Du Nhiên dạ một tiếng, rồi nhón chân lấy cái đĩa trên kệ tủ.
Mộ Tấn Dương cắt xong quả cà rốt, nhìn thấy cô đang nhón chân khó khăn để lấy đĩa, anh tiến lên phía trước đến sau lưng cô, đưa tay lấy đĩa.
Sau đó đến tay cô: “Rửa sạch cho tôi.”
Diệp Du Nhiên gật đầu, đưa tay đón lấy đĩa từ tay anh.
Mộ Tấn Dương giật cánh tay lại, ánh mắt sâu thẩm của anh hiện lên chút tinh nghịch: “Em đến hôn tôi một cái, tôi sẽ đưa cho em.”
“Anh…” Diệp Du Nhiên hơi sửng sốt, sau đó híp mắt, giơ chân đạp thật mạnh vào chân anh: “Được thôi, hôn anh nè.”
Mộ Tấn Dương đau điếng khẽ rên,
Mộ Tấn Dương nấu hai món xào và một món canh, đều rất thanh đạm, nhưng lại lâu hơn thường ngày gấp đôi thời gian.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn.
Mộ Tấn Dương thật sự có chút đói, thường ngày anh ăn uống rất đúng giờ, hôm nay đã trễ lắm rồi.
“Nếm thử món này.” Mộ Tấn Dương đột nhiên gắp miếng cà rốt cho vào chén của cô.
Diệp Du Nhiên đến cả nhìn cũng không nhìn đã bỏ vô miệng, sau đó ‘phụt’ một tiếng cô nôn ra lại, trừng mắt nhìn Mộ Tấn Dương: “Sao anh gắp cà rốt cho tôi!”
Cô ghét nhất cà rốt .
Mộ Tấn Dương lắc lắc đầu: “Ăn cà rốt rất tốt cho mắt.”
“Mắt của tôi khỏe lắm.” Diệp Du Nhiên khẽ bĩu môi, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Nhưng lần này ăn nhanh hơn chút, cũng nhiều hơn chút.
Cơm nước xong, Mộ Tấn Dương không để cô rửa chén, bắt cô đi tắm trước.
Ba mươi phút sau, Diệp Du Nhiên tắm xong bước ra, cũng vừa đúng lúc Mộ Tấn Dương tắt đèn nhà bếp đi vào.
Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy căn nhà bị làm thông hết như vậy có vẻ như rất bất tiện, có chỗ nào đó kỳ kỳ.
Mà người tự ý thay đổi nhà cô không ai khác chính là người đang từ phòng bếp đi vào kia.
Nửa đêm, Mộ Tấn Dương bị tiếng khóc của Diệp Du Nhiên làm thức giấc.
Ban đầu chỉ là một hai tiếng nấc nhỏ, sau càng lúc càng nghiêm trọng, khóc nức nở thành tiếng.