Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 887


trước sau

Chương 887

Rốt cuộc ai là người lựa chọn Môn chủ chứ?

Trong đầu Mạc Phong hiện lên một loạt câu hỏi, đầu óc như muốn nổ tung.

“Anh sắp đi Nam Khương rồi nên em hơi lo, dù sao cũng không ngủ được, em muốn tới tiễn anh!”, Nhược Hi cúi đầu cười nhẹ nói.

Mạc Phong vén sợi tóc vương xuống của cô ấy: “Em về đi, anh sẽ không sao đâu! Anh giao Giang Hải cho các em đấy nhé!”

“Anh yên tâm, Giang Hải có năm vị Môn chủ trấn thủ, còn có một Âm Hậu là em, và cả chị Hồng ở công ty nữa, anh có thể yên tâm làm việc của mình, em ở đây chờ anh trở về!”

Sau khi chào tạm biệt, mọi người cùng nhau bước vào sân bay.

Nam Khương này, bọn họ không đi không được!

… Bay từ Giang Hải đến Nam Khương chỉ mất hơn một giờ đồng hồ là đến nơi.

Vì vậy, lúc ở trên máy bay họ đã chợp mắt được một lúc trước khi đến sân bay Côn Minh Nam Khương.

Đây là một thành phố lớn tương đối sầm uất ở Nam Khương, thành phố này cơ bản đều là người Hoa Hạ, có một bộ phận cũng chỉ là người bình thường ở Nam Khương, cấp bậc thậm chí còn không bằng mười tám trại Nam Khương.

Cho nên khi xuống máy bay, mọi người đứng ở ven đường một hồi, nghe thấy đa số người đi đường qua lại đều nói tiếng phổ thông lưu loát, rất hiếm khi nghe thấy giọng nói đặc trưng của người bản xứ Nam Khương.

Có lẽ mười tám trại Nam Khương là dòng máu thuần khiết nhất của Nam Khương, vì vậy ngay cả những người cùng tộc nhưng ở ngoài Trại Môn cũng sẽ không được cho vào trong, để đảm bảo dòng máu được thuần khiết.

Ở bên ngoài sân bay Côn Minh.

“Anh Mạc, chúng ta đứng đây đợi ai thế?”, Trương Phong nhìn quanh không thấy ai tới đón, nghi ngờ hỏi.

Sở Nam Thiên lúc này nhẹ giọng nói: “Chỉ cần chờ là được! Sẽ có người tới đón chúng ta!”

Thôn Tiểu Trại nằm ở vùng ngoại ô đặc biệt của thành phố Côn Minh, dù sao thì taxi cũng không muốn đến đó, rất nhiều tài xế vừa nghe thấy bọn họ nói muốn đến thôn Tiểu Trại thì đều tăng ga bỏ chạy.

Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng xe ô tô vang lên, Mạc Phong búng tay, mỉm cười nói: “Tới rồi!”

Một chiếc Audi Q5 chậm rãi lái từ đại lộ Diên Giang, đỗ bên lề đường.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe, trông không quá già, khoảng ba mươi tuổi.

“Xin hỏi, ai là anh Mạc ạ?”

Mạc Phong bước tới, gật đầu nhẹ giọng nói: “Là tôi! Đi thôi!”

“Thiếu chủ, xin mời!”

Bọn họ lên xe, Trương Phong lấy la bàn ra xem, sau đó rút tấm bản đồ mà Mạc Phong đã dùng trước đó, chỉ vào một vị trí bên trên: “Chúng tôi muốn tới chỗ này!”

“Xin lỗi nhưng tôi không đi tới chỗ đó được!”, người thanh niên nói lời xin lỗi.

Mạc Phong không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: “Tại sao không thể đi được?”

Trước đó Mộc Linh Lung đã nói rằng tìm người này, chắc chắn anh ta có thể đưa họ đến nơi cần đi. Nếu không đi được thì chi bằng ngồi xe của người khác cho xong.

“Thiếu chủ, anh đừng nóng giận. Chuyện là như vậy, thôn Tiểu Trại này rất kỳ quái, hơn nữa căn bản không có đường để lên núi, cho nên chắc chắn không thể nào lái chiếc xe này đi lên đó được. Tất cả những gì tôi có thể làm là chở mọi người đến chân núi. Quãng đường còn lại chỉ đành để mọi người hoàn thành nốt!”, người thanh niên cười hối lỗi.

Trương Phong có hơi không vui: “Anh chỉ có thể đưa chúng tôi tới chân núi thôi sao? Tôi nói này, anh đã giúp thì giúp cho trót, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên luôn được không? Chở đến mỗi chân núi thì làm ăn cái gì?”

“Không phải là tôi không muốn, mà là tôi thật sự không biết đường lên núi! Xin thiếu chủ đừng trách tôi.

Thôn Tiểu Trại này là một thôn ma ở Côn Minh, ban ngày nhìn không thấy bóng người trên đó nhưng ban đêm lại thắp lửa sáng đèn, trước đây từng có nhiều người đi thám hiểm, nhưng kết quả chỉ có một người sống sót trở lại, bây giờ thì dở ngốc dở điên!”

“…”

Bốn người không khỏi liếc nhau.

Mạc Phong cũng dựa vào cửa kính xe suy nghĩ, Nam Khương này thật sự không dễ xông vào, nếu ngay cả Trại Môn cũng khó đối phó như vậy thì bên trong còn đến mức nào chứ!

Trương Phong nuốt nước bọt, thì thào nói: “Anh Mạc, chúng ta vẫn đi à?”

“Đã đến rồi thì cậu thấy thế nào? Cho dù không có đường thì tôi cũng phải đi cho mòn đất thành một con đường mới!”, anh dùng một tay xoa thái dương, trầm giọng nói.

Người thanh niên không chút chần chừ, lái xe về hướng thôn Tiểu Trại.

Thôn Tiểu Trại này nằm ở rìa xa nhất trong phạm vi thế lực thành phố Côn Minh, có thể nói nơi đây không khác nào một khu tầm thường không ai quản lý, cho dù có quản lý cũng có thể không quản lý nổi.

Lái xe hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng tiến vào trong núi, cây bụi rậm rạp cao bằng một người trưởng thành, hiển nhiên là mọc hơi um tùm, khiến nơi này trông hết sức kỳ quái.

Mạc Phong nhìn xung quanh khu rừng rậm rạp, thỉnh thoảng có bầy quạ bay trên đầu, cảm thấy rất nặng nề: “Có phải chúng ta sắp đến gần thôn Tiểu Trại không?”

“Gần đến nơi rồi. Phía trước không còn đường nữa đâu. Nghe nói có người muốn khai phá vùng núi này để xây nhà nên đã xây dựng đường ở đây, nhưng chưa khai phá được bao lâu đã có chục người chết, cấp trên vội vàng cho dừng thi công dự án, vì vậy con đường chỉ dừng lại ở đây!”

“…”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện