Châu Phi không thèm ngồi dậy, chỉ cười với vẻ tò mò: “Không thể nào! Dù có cao thủ võ lâm trên đời thật và có lợi hại tới đâu cũng không thể bằng súng đạn được!”
Người đàn ông trung niên lực lưỡng lắc đầu: “Nói vậy là sai rồi! Cao thủ không cần vũ khí, cũng không quan tâm đối phương dùng vũ khí gì, trong mắt họ chỉ cần một hòn đá, một chiếc lá cũng có thể trở thành công cụ giết chết đối phương!”
“Đừng nói nữa! Thế kỷ hai mốt rồi, xã hội khoa học rồi! Không còn là phim kiếm hiệp đâu, không thể nào có người lợi hại như vậy!”, Châu Phi vẫn phất tay không tin.
Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân vững chãi vọng vào.
Mỗi một bước đi đều khiến ly rượu trong tay anh ta sóng sánh.
Châu Phi ngẩng đầu nhìn màn hình theo dõi thì thấy mười mấy đầu máy camera đều bị tê liệt hoàn toàn.
“Chuyện gì vậy!”, anh ta chau mày hô lên: “Ai ở ngoài đó vậy?”
Tiếng bước chân bên ngoài mỗi lúc một gần, mỗi bước chân đặt xuống giống như muốn nghiền nát luôn mặt sàn.
“Cậu Châu, lâu quá không gặp!”
Lúc này một giọng nói vọng vào.
Đám đông tái mặt.
Rầm… Âm thanh nặng nề vang lên.
Cánh cửa bị biến dạng thành hình chữ C.
Mạc Phong chậm rãi từ ngoài bước vào.
“Anh…không thể nào! Ba tên rác rưởi đó không cản được anh sao?”, Châu Phi vô thức lùi lại phía sau và kinh hãi hô lên.
Đoạn Phát Tam Lang này do nhà họ Châu thuê riêng. Dù sao thì mỗi một gia tộc đều sẽ bồi dưỡng một đám môn khách, thực tế đó cũng là những kẻ đánh thuê cho cho gia tộc đó. Mỗi một gia tộc ít nhiều cũng sẽ nuôi dưỡng vài cao thủ để phòng lúc cần thiết.
Tiếng bước chân hỗn loạn vọng tới.
Ba người trước đó đánh một trận quyết liệt với Mạc Phong vội vã lao lên.
“Cậu…cậu Châu…chúng tôi tới rồi!”, người đàn ông tóc đỏ hô lên.
Châu Phi day thái dương, trầm giọng: “Tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa, khiến hắn biến mất đi!”
“Rõ…”
Ba người lập tức bao vây Mạc Phong.
“Vừa hay, tôi cũng mất hết kiên nhẫn rồi!”, Mạc Phong khởi động chân tay.
Sức mạnh bùng nổ, ba người lao về phía Mạc Phong.
Anh lách người nhanh như điện xẹt và vẩy chân.
Bất động thì như núi mà cử động thì nhanh như sấm chớp.
Hai chân anh cong lại, dồn lực, cú vẩy chân vừa rồi chỉ là đòn giả mà thôi.
Cú đấm cuối cùng mới là chiêu đánh thật sự!
Rầm… Cú đấm dội thẳng vào bụng người đàn ông tóc đỏ với sức mạnh kinh người, đập vỡ đan điền của hắn.
Người luyện võ mà không có đan điền thì chẳng khác gì kẻ tàn phế.
Một chiêu!
Chỉ một chiêu đã khiến một người tàn phế!
Mạc Phong chắp tay sau lưng, khinh miệt liếc nhìn Châu Phi: “Kẻ gian, định chạy đi đâu đây?”
“Dương đại sư! Giao cho ông đấy! Không thể nào tin vào đám phế vật đó được!”, Châu Phi hoảng sợ nói.
Không biết tại sao anh ta bỗng cảm thấy ớn lạnh khi bị Mạc Phong nhìn chăm chăm, giống như chim ưng đang nhằm vào con mồi vậy.
Người đàn ông đứng bên cạnh Châu Phi nãy giờ bèn cởi áo ra.
Từng thớ thịt giống như sắt khối sáng loáng dưới ánh mặt trời.
“Nhãi con, có thể thấy mày cũng là người luyện võ nhỉ, môn phái nào vậy?”, người đàn ông nhìn Mạc Phong một lượt rồi nói với vẻ lạnh lùng.
Mạc Phong cũng nhìn chăm chăm vào người đàn ông này. Hắn không phải là người bình thường, có thể luyện cơ bắp tới mức này thì có lẽ cũng đã theo học môn phái nào đó mới phải.
“Bị giết chết thường là do lắm mồm đấy!”, sát khí phóng ra giữa trán anh.
Anh nhún chân chín mươi độ và bật mạnh.
Ầm… Một đấm tung ra tạo thành âm thanh nặng nề.
Lực đấm mạnh tới mức khiến cốc nước đặt trên bàn cũng bị nứt vỡ.
Vậy mà người đàn ông kia vẫn đứng bất động tại chỗ.
Khoảnh khắc vừa rồi Mạc Phong như đấm trúng khối sắt nhưng với sức mạnh của anh thì dù là sắt cũng có thể đấm lõm huống hồ là cơ thể người.
Nếu là người khác thì có lẽ cú đấm vừa rồi đã khiến lục phủ ngũ tạng bị thương cực nặng.
Người đàn ông đạp một chân, một luồng sức mạnh giúp hắn đẩy