Diệp Văn Hiên nheo mắt, nhìn thấy một bóng đen từ dưới gầm giường lăn ra, tia sét bay ra khỏi tay cậu, bóng đen kia gần như không kịp phản ứng, lập tức trúng chiêu.
"Pa" một tiếng, tia tĩnh điện cường độ cao kia trong tình huống tất cả mọi người đều không kịp đề phòng, trực tiếp đánh vào người đối phương!
Chernow kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể loạng choạng vội vàng quỳ một chân xuống đất trước mặt Diệp Văn Hiên.
"Chernow?" Cậu ngồi trên ghế, thân thể hơi nghiêng về trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, nương theo ánh sáng của đèn pin để nhìn rõ mặt đối phương: "Anh ta cư nhiên ở đây, hai người có liên hệ?" Trong lòng cậu có chút khó chịu: "Anh đúng là tín nhiệm anh ta, bỏ lại tôi cùng Trương Tình Tuyết nhưng lại dẫn anh ta theo."
Nếu thật là vậy, lúc này Chernow bị điện tổn thương nhưng Hình Uyên lại hoàn toàn không gấp gáp, thật sự khó hiểu.
Cậu đang nghĩ xem hai người rốt cuộc có quan hệ như thế nào, Hình Uyên đã chỉ người đàn ông cao lớn dưới đất nói: "Người này, để tôi giới thiệu lại với cậu."
"Exeter - Chernow, là tử sĩ tôi mang về từ "hắc môn". Anh ta đã được huấn luyện chiến đấu, cả đời chỉ nhận một chủ nhân, nếu như chủ nhân cần bảo vệ chết đi, anh ta sẽ lập tức cắt cổ họng tự sát." Hình Uyên lạnh nhạt nói: "Nếu đổi lại là cậu, một bên là hai nhân viên khả nghi không rõ thân phận, bên kia là tử sĩ của mình, cậu sẽ chọn bên nào?"
Diệp Văn Hiên: "..." Này không phải nói nhảm à?
Ngay sau đó, cậu lập tức nhớ tới vài chuyện từng nghe qua ở hội sở Red Rose, đám phục vụ thì thầm nói là muốn tới sau cửa đánh cược một lần nữa.
Nghĩ vậy, cậu liền hỏi: "Hắc môn... là cái gì?"
Hình Uyên vỗ tay: "Một vấn đề đổi một vấn đề, chúng ta thẳng thắng thành khẩn đối diện với nhau, thế nào?"
Diệp Văn Hiên do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.
Hình Uyên thoạt nhìn rất hài lòng, phất tay với người đàn ông cách đó không xa: "Chernow, đi tìm Lương Hạo Anh đi."
Chernow: "Phó..."
Hình Uyên nhíu mày: "Còn việc gì sao?"
Diệp Văn Hiên xua xua tay với anh: "Anh ta dính một tia tĩnh điện cực mạnh của tôi, phỏng chừng bây giờ chân đã tê tới mềm nhũn rồi, anh để người ta nghỉ một chút."
Hình Uyên nhìn lại Chernow, người nọ bán quỳ bên giường, đầu cúi thấp, tay phải chống đất đang không ngừng run rẩy.
Quả nhiên qua vài chục phút, vị tử sĩ này giật giật người, gắng gượng khập khiễng rời đi.
Thấy người đã rời đi, Diệp Văn Hiên bắt đầu nghĩ tới một chuyện khác: sau khi rời khỏi phòng thì Lương Hạo Anh không còn thấy bóng dáng nữa, lẽ nào có nguyên nhân khác?
Đang nghĩ ngợi thì Hình Uyên ở đối diện đã lên tiếng: "Ngày đầu tiên tới đây, tôi đã tới hội sở Red Rose một chuyến."
"Ông chủ hội sở là bạn của tôi, là một thiếu gia ăn chơi phong chơi, vì vài nguyên nhân mà cậu cũng hiểu được ấy, tôi muốn tìm một tử sĩ." Hình Uyên thờ ơ nói: "Kết quả tối hôm đó Wilson nói cho tôi biết, có người lén đột nhập vào địa bàn của anh ta dạo một vòng."
Diệp Văn Hiên sờ sờ mũi: "....Ồ?"
"Còn đánh bất tỉnh một nhân viên người châu Á mới vào làm việc không lâu." Hình Uyên nhìn cậu: "Vừa vặn trong phòng nghỉ có camera giám sáy, cậu đi quá gấp nên không nhìn thấy trên tủ có thứ này. Hình ảnh trong camera tuy không rõ ràng lắm nhưng thân hình cùng tướng mạo đều có thể nhìn ra đại khái."
Diệp Văn Hiên suy nghĩ một chút, mình quả thực có đi vào phòng nghỉ, còn ở bên trong chậm rì rì hóa trang một phen...
Chờ đã, không thể cứ vậy bại lộ chân tướng, nếu người của hội sở thật sự phát hiện cậu thì làm sao có thể để cậu an an ổn ổn dạo vòng vòng bên trong chứ?
Tựa hồ nhìn ra cậu đang nghĩ gì, Hình Uyên nói: "Lúc xảy ra chuyện không chú ý, sau khi người phục vụ châu Á tỉnh lại thì hoảng loạn phát hiện mình nằm ở con hẻm phía sau nửa đêm, la hét đòi nghỉ việc, kết quả kinh động Wilson. Ừm, lúc kiểm tra camera, tôi may mắn được ngồi xem."
Diệp Văn Hiên: "..."
Hình Uyên ngừng một chút, nghẹn Diệp Văn Hiên một phen rồi lập tức quay về chủ đề cũ: "Hắc môn là nghiệp vụ kinh doanh hạng nhất của Red Rose, có thể coi là nơi giao dịch, chỉ là vật bán có chút đặc biệt."
Diệp Văn Hiên ngồi thẳng người: "Hắc môn mua bán gì?" Người hay là súng ống đạn dược?
Hình Uyên vươn một ngón tay, lắc lắc: "Một vấn đề hỏi xong rồi."
Diệp Văn Hiên nhìn anh chằm chằm: "Anh nói chung chung quá, vấn đề này chẳng khác nào không đáp, anh định chơi trò ngôn luận với tôi đấy hả?"
"Lập trường khác biệt, có một số việc tôi không có khả năng cho cậu đáp án chuẩn xác. Tôi nghĩ cậu hiểu được." Hình Uyên lẳng lặng nói: "Tới lượt tôi."
Anh hỏi: "Ai là cấp trên của cậu?"
Vấn đề này quả thực chọt thẳng điểm yếu.
Diệp văn Hiên nhướng mày nhìn anh, không chút do dự nói: "Bì Bì Lỗ."
Hình Uyên: "..."
Hình Uyên suýt chút nữa đã cho rằng mình nghe nhầm: "Cái gì?"
"Thính lực của anh không có vấn đề." Diệp Văn Hiên ngồi trên ghế, giảo hoạt nói: "Biệt hiệu của cấp trên tôi là Bì Bì Lỗ, là thật."
Cậu tỏ rõ thái độ: anh không cho tôi đáp án chuẩn xác thì đừng trông mong tôi sẽ tuân thủ quy tắc.
Cậu dùng phương thức đơn giản nhất đáp trả lại Hình Uyên, quả nhiên là một chút thua thiệt cũng không nguyện ý.
Bầu không khí ngưng trệ bị câu nói này biến thành nửa vời, Hình Uyên bật cười: "Giỏi, vừa học là thực hành ngay."
Diệp Văn Hiên hừ nói: "Nào có, chỉ là có qua thì có lại thôi."
Vấn đề thứ hai, cậu hỏi: "Nguyên nhân anh bị lính đánh thuê đuổi giết là gì?"
"Tôi không rõ lắm." Hình Uyên cong ngón tay gõ nhẹ một cái lên vách tường: "Bất quá gần nhất tôi suy đoán là có kẻ thuê người giết tôi, đại khái là.... gia tộc bất hòa."
"Thân thích nào lại có thù hận lớn như vậy, cư nhiên thuê cả một đội lính đánh thuê tới giết anh?" Diệp Văn Hiên nghi hoặc: "Anh tưởng mình đang đóng phim Hollywood à, lý do này sao có thể gặp ngoài đời thực chứ?"
Hình Uyên nhún vai: "Nhưng nếu là một gia tộc nắm giữ vô số nhân mạch cùng tài nguyên, lại cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ có tiền, gặp phải tình huống như tôi cũng không lạ."
Diệp Văn Hiên vẫn cười nhạt: "Người nắm giữ nhân mạch cùng tài nguyên mà lại bị hơn mười tay súng đuổi chạy tán loạn khắp Anh quốc à?"
"Tôi không nói mình có những thứ này." Hình Uyên cười tự giễu: "Mạng giao thiệp cũng tài nguyên thuộc về gia tộc Hình thị, ai làm người cầm quyền thì có thể cách chúng nó gần hơn một chút. Mà tôi thì thì là một nhân vật nhỏ mà thôi."
"Thế nhưng nếu lòng tham quá lớn, muốn nắm giữ hết toàn bộ thì cần phải nhóm lửa tự thiêu."
Diệp Văn Hiên giật mình: "Anh..."
Hình Uyên khoát tay: "Đến lượt tôi."
"Bên cạnh tôi còn ai là người bên cậu nữa?"
Diệp Văn Hiên khựng lại, nhìn Hình Uyên rồi chỉa tay vào mình.
Hình Uyên: "Trừ cậu ra."
Diệp Văn Hiên: "Không có."
Hình Uyên: "...hửm?"
Diệp Văn Hiên đặc biệt vô tội chớp chớp mắt vài cái: "Tôi biết chỉ có mình tôi thôi, thật sự."
Vẻ mặt Hình Uyên có chút một lời khó nói hết.
"Trước đó từ Wales chạy ra, tôi vẫn luôn mang theo cậu cùng Trương Tình Tuyết bởi vì tôi biết, khẳng định có người nằm vùng ở cách tôi rất gần, tốt xấu đều có." Anh cười khẽ: "Trước đó không thể xác định được thân phận của hai người, vẫn muốn tìm cơ hội thăm dò, bất quá sau đó đứa ngốc nhà cậu tự mình bại lộ." Biểu tình của anh lộ rõ khó hiểu: "Bộ đặc biệt hiện giờ nhận người tùy tiện như vậy à, không cho cậu đặc huấn gì à?"
Diệp Văn Hiên: "..." Đừng có hỏi, cậu thật sự bị giày vò hơn bốn tháng, sau đó nhận được một phiếu điểm đỏ chét.
"Chờ chút, anh nói là hai người." Cậu nhích ghế tới một chút: "Trương Tình Tuyết có thân phận gì?"
Vì lời này của cậu, Hình Uyên tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, cười lạnh nói: "Cậu