Gió đêm càng ngày càng lạnh, Khương Dương cùng Lận Thời Thương ngồi song song trên chiếc ghế dài bên đường của biệt thự.
Mỗi người đều cầm trên tay một bát mì sốt sacha, sau lưng là đống đổ nát đen tối như địa ngục, trước mặt là ánh đèn rực rỡ của hàng ngàn gia đình.
Cả hai ngồi giữa, họ như một đường ranh giới ngăn cách ánh sáng và bóng tối.
“Em nhớ đến lần sau khi bị chuyển đến Nghi Ninh, lúc điều tra vụ án đầu tiên.”
Khương Dương khịt mũi, cúi đầu húp một ngụm lớn mì nước sốt màu vàng óng ánh: “Lúc đó em cũng gọi mì sốt sacha hải sản từ nhà hàng này, cũng là ăn cùng với anh.”
Lận Thời Thương mỉm cười.
“Em còn nhớ, pháp y Lận còn vừa ăn mì vừa kể cho em nghe về việc giải phẫu cơ thể người.”
Khương Dương nhai một con tôm, mơ hồ nói: “Nếu đổi lại là người khác, nghe xong chắc đã nuốt không nổi rồi.”
“Nhưng em thì có thể.”
Lận Thời Thương cúi đầu nhìn cô.
Từ góc nghiêng của Khương Dương, có thể dễ dàng nhìn thấy nốt ruồi trên mí mắt anh.
Cái nốt ruồi nhỏ giống như chu sa ấy càng tô điểm thêm cho khuôn mặt tuấn tú của anh.
Người xưa hay nói người có nốt ruồi như vậy thường là kẻ lừa đảo.
Đột nhiên, Khương Dương nhớ đến nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt của Thái Đệ khi nhắc đến Lận Thời Thương: “Dưới dáng vẻ dịu dàng của anh ta, có một linh hồn ma quỷ ẩn giấu…linh hồn của một con quỷ chìm trong hận thù đến mức điên cuồng…”
Linh hồn của quỷ? Thù hận? Khương Dương hoàn toàn không biết gì cả.
Tuy nhiên, chính sự thiếu hiểu biết này đã khiến cô cảm thấy mơ hồ và lo lắng.
Cô chợt cảm thấy không biết miêu tả cảm giác đó thể nào.
Lận Thời Thương đã bao giờ nói dối cô chưa? Anh nói dối cô để làm gì?
“Khương Dương?”
Mãi cho đến khi Lận Thời Thương khẽ gọi bên tai, Khương Dương mới hoàn hồn.
Lúc này cô mới phát hiện mì trong tay hơi lạnh.
Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt quan tâm của Lận Thời Thương.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Lông mày Lận Thời Thương hơi nhíu lại: “Mì sốt sacha nếu nguội ăn sẽ không ngon.”
Khương Dương lắc đầu: “Không có gì!”
Cô lắc đầu rất nhiều, như thể cố gắng gạt bỏ tất cả những điều này ra khỏi tâm trí.
Lỡ như…Cô chỉ lo lắng quá nhiều về chuyện này thôi thì sao? Chẳng lẽ Thái Đệ muốn dùng thủ đoạn này để trả thù cô sao?
Khương Dương dứt khoát quyết định không nghĩ tới.
Cô không muốn mất Lận Thời Thương.
Thậm chí đắm chìm trong cảm giác này cũng như uống thuốc độc để giải khát.
Lận Thời Thương không hỏi thêm câu nào nữa.
“Thi thể bị nổ tung muốn khôi phục có lẽ cần chút thời gian.”
Anh chuyển đề tài: “Nhưng khi anh thu thập các bộ phận thi thể, phát hiện một ít đặc điểm thi thể cùng đồ đạc, có thể giúp xác định thân phận của người chết.”
“Là cái gì?”
Khương Dương vội vàng hỏi.
Lận Thời Thương đặt bát mì trong tay xuống, lấy ra vài túi vật chứng được niêm phong.
Khương Dương nhận thấy rằng anh cũng không động đũa nhiều vào bát mì.
Khương Dương chợt nhận ra.
Cô có thể không phải là người duy nhất có những cảm xúc phức tạp vào tối nay.
Lận Thời Thương có thể đã bị ảnh hưởng bởi cô.
Nhưng vẻ mặt của Lận Thời Thương vẫn bình tĩnh.
Anh đưa những túi vật chứng này cho Khương Dương, giải thích từng thứ: “Trong túi áo khoác của thi thể, anh tìm thấy tấm chứng minh thư này.
Căn cứ vào quần áo và độ cong của xương sườn thi thể, có thể phán đoán đây là một người đàn ông trung niên.
Chứng minh thư này chắc là của anh ta.”
“Ngoài ra, anh còn tìm được một chiếc vòng cổ sang trọng dành cho phụ nữ, được kết từ hoa hồng và sư tử, chắc là bán với số lượng có hạn, người mua sẽ tương đối dễ tìm.”
“Còn có một người đeo nhẫn cưới trên ngón áp út…”
Công sức của Lận Thời Thương không phải là vô ích, khi hai bát mì sốt sacha hải sản nguội hoàn toàn, cơ bản họ đã xác nhận danh tính của 5 hoặc 6 người trong số họ.
Đây chắc chắn là một bước tiến lớn cho vụ án này!
Sau khi, Khương Dương rời đi cũng không có lập tức trở về cục cảnh sát, cô đi nơi khác trước .
Nhà của Lưu Thành Đống.
Cửa đã bị niêm phong.
Hai tờ giấy mỏng hẹp nhợt nhạt, giống như nhà tù, chặt chẽ phong tỏa căn nhà.
Đứng trước cửa, Khương Dương hít một hơi thật sâu.
Sau khi do dự rất nhiều, cuối cùng cô cũng tháo niêm phong, mở cửa bước vào nhà Lưu Thành Đống, đi thẳng vào phòng làm việc.
Mặc dù Lưu Thành Đống là một người trong bụng không có nhiều chữ, nhưng giá sách chiếm một nửa phòng làm việc và những cuốn sách nổi tiếng