Con ngươi Khương Dương đột nhiên run lên, tâm thần chấn động.
“Quản lý Tiền, người đó là ai?”
Cô vội vàng tiến lên, nắm lấy cánh tay quản lý hộp đêm.
“Ồ, cô nói anh ta à! Anh ấy là Tiểu Triệu, nhân viên bảo vệ của chúng tôi, anh ấy có quan hệ tốt với các cô gái của chúng tôi!”
Quản lý Tiền cười nói.
Nhưng sau một khắc, anh ta cũng phát hiện có điểm không đúng.
Lông mày của quản lý Tiền dần cau lại: “Này, lạ thật…Hôm nay sao anh ấy lại ăn mặc như vậy? Sao lại không đi làm? Hay là cảm thấy không khỏe, có phải bị cảm lạnh không?”
Ánh mắt Khương Dương âm trầm: “Tôi muốn gặp anh ta.”
“Được, được.”
Quản lý Tiền liên tục đồng ý, anh quay đầu lại gọi to: “Này! Tiểu Triệu, mau quay lại để cảnh sát nhìn một chút!”
Thật bất ngờ, bảo vệ Triệu dường như không nghe thấy lời anh ta nói.
Nhân viên bảo vệ ăn mặc kỳ lạ này dường như đã bất động, không nhúc nhích, dán ở đó như một con rối, chỉ quay lưng về phía hai người.
Ngay lập tức, quản lý Tiền cảm thấy bị xúc phạm.
“Này, Tiểu Triệu! Tôi đang nói chuyện với anh!”
Anh ta lập tức nổi giận, sải bước dài giận dữ và chạy về phía bảo vệ Triệu: “Anh sao vậy? Bình thường anh là người hiểu chuyện nhất, tại sao hôm nay đến lời nói của tôi mà anh cũng không nghe? Quay đầu lại…”
Quản lý Tiền xắn tay áo, túm lấy tai bảo vệ Triệu và buộc anh ta quay lại.
Trong giây lát, người quản lý sững người.
Anh nhìn rõ…Khuôn mặt đen và thô ráp của bảo vệ Triệu đầy nước mắt sợ hãi!
Nhìn thấy quản lý Tiền, khóe miệng anh ta từng chút cứng đờ, cuối cùng nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
Giọng anh ta run run: “Quản lý Tiền, làm ơn cứu tôi với… Chỉ còn ba giây thôi…”
Một người khôn khéo như quản lý Tiền đã hiểu ngay mọi việc!
Trong sự khiếp sợ, anh ta tàn nhẫn bỏ rơi bảo vệ Triệu, quay người chạy ra khỏi hộp đêm.
Anh ta biết rằng anh ta càng ở xa bảo vệ Triệu, cơ hội cứu sống bản thân càng lớn.
Đã quá muộn để gỡ bom.
Khương Dương làm ra quyết định dứt khoát, cô vội vàng mở miệng ra hiệu cho tất cả cảnh sát rút lui: “Tất cả rút lui! Nhanh lên!”
Đây là những anh em mà cô ấy đã đích thân đưa ra khỏi cục cảnh sát, cô ấy phải giữ họ an toàn nhất có thể.
“Chỉ còn hai giây…”
Giọng nói của bảo vệ Triệu đầy nước mắt.
Sau khi nhìn thấy quản lý Tiền điên cuồng chạy đi, những người khác trong hộp đêm cũng hốt hoảng muộn màng.
Cảnh tượng bi thảm của những người xô đẩy và giẫm đạp lên nhau trong nháy mắt được lặp đi lặp lại trước mặt Khương Dương.
“Giữ trật tự! Đừng hoảng loạn!”
Khương Dương hét lên, dẫn đầu và trốn sau quầy đá cẩm thạch: “Tìm một vật cứng để che chắn! Tránh xa cửa sổ!”
Trong cảnh hỗn loạn, lời nói của cô đóng vai trò như một động lực thúc đẩy.
Trong vài giây cuối cùng, tất cả sự hối hả và nhộn nhịp đã biến mất một cách thần kỳ.
Mọi người dường như đã tìm được người đáng tin cậu, trong tiềm thức làm theo chỉ dẫn của Khương Dương để tự cứu mình.
“Chỉ còn một giây nữa…”
Bên cạnh có một cô tiếp viên chuyên ca hát ở hộp đêm, hiển nhiên còn đang hoang mang lo sợ, không biết làm sao đi lại xung quanh.
Khương Dương đột nhiên đứng dậy, tóm lấy cô ấy trốn ra sau quầy.
Họ còn chưa kịp trốn đi thì bom đã nổ.
“Bùm…”
Ngọn lửa ngay lập tức bay vút lên bầu trời, sóng xung kích làm rung chuyển không khí với sức mạnh đáng sợ.
Bảo vệ Triệu bị ngọn lửa nuốt chửng, cơ thể anh ta ngay lập tức bị xé thành hàng ngàn mảnh máu thịt văng tung tóe.
Hộp đêm náo nhiệt lập tức biến thành biển lửa.
Những bức tường sang trọng đang rạn nứt, trần nhà lộng lẫy đang sụp đổ.
Đáng lẽ những điều này phải đi kèm với những tiếng động lớn, nhưng Khương Dương không thể nghe thấy gì, chỉ còn lại tiếng ù ù bên tai.
Tầm nhìn của cô tối sầm lại và cô hoàn toàn mất ý thức.
Trong cơn mê, Khương Dương bị mắc kẹt trong bóng tối trong khoảng thời gian không xác định.
Khi cô lại mở mắt ra, phát hiện ngoài cửa sổ trời đã sáng, chóp mũi của cô còn đọng lại mùi thuốc khử trùng còn sót lại.
Đây là mùi của bệnh viện.
“Đội trưởng, chị tỉnh rồi!”
Tiền Trác đứng ở trước giường bệnh, lau nước mắt, nhiệt liệt chúc mừng cô tỉnh lại: “Khi nghe tin chị ở hiện trường vụ nổ,