Ánh bình minh nhợt nhạt đổ xuống, khơi dậy nỗi chua xót và cay đắng trong nhiều năm, trong nháy mắt nuốt chửng Lận Thời Thương.
Trong cơn mê, anh không thể không đưa tay ra.
Những ngón tay gầy gò xẹt qua bóng tối, khẽ run rẩy, rướn người về phía trước, như muốn chạm vào mặt Khương Dương, bao trùm lấy tia sáng mơ hồ rơi xuống hàng mi của cô.
Đúng lúc này, Lông mi Khương Dương run lên.
Lận Thời Thương rút tay lại như bị điện giật.
Những đốm sáng rơi xuống lông mi của Khương Dương trông giống như những con bướm và bay đi ngay lập tức, mang theo sự dịu dàng còn sót lại.
Khoảnh khắc cô mở mắt ra, cơn buồn ngủ được thay thế bằng một góc cạnh sắc bén.
Đôi mắt sắc bén giống như lưỡi dao lạnh lùng, áp vào một bên cổ của Lận Thời Thương.
Nơi động mạch cảnh chung cộng hưởng với nhịp tim, nhưng vì nó cung cấp máu cho não nên việc phá vỡ nó có thể đe dọa tính mạng ngay lập tức.
“Lận Thời Thương, anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?”
Khương Dương cau mày, ngẩng đầu nhìn anh: “Hiện tại sự tình đã đến mức này, anh còn muốn giấu em đến khi nào?”
Lận Thời Thương đã rất quen thuộc với biểu hiện này.
Đó là vẻ mặt khi cô đang thẩm vấn.
Ánh mắt Lận Thời Thương dần tối sầm lại: “Khương Dương, em muốn thẩm vấn anh sao? Giống như lúc trước em đối phó với kẻ tình nghi?”
“Em không có ý này.”
Yết hầu Khương Dương giật giật.
Lận Thời Thương cụp mắt xuống, tròng kính gọng bạc phản chiếu ánh nắng ban mai, che giấu cảm xúc trong mắt anh: “Có một số chuyện, em biết càng ít, sẽ càng an toàn.”
Cục trưởng Ngụy cũng từng nói điều tương tự.
Cảm giác này, giống như cả thế giới đều biết chuyện mà Khương Dương muốn biết, nhưng cô là người duy nhất bị giữ bí mật.
Điều này khiến cô vô cùng bực bội.
Lận Thời Thương có vẻ dịu dàng, dễ nói chuyện, nhưng rất khó để có thể thay đổi quyết định của anh ấy.
Khương Dương biết hôm nay đã định sẵn, cô sẽ không hỏi được gì.
Mặt trời ngoài cửa sổ càng lúc càng lên cao, nhưng bóng tối trong phòng càng ngày càng lạnh.
Rào chắn được dựng nên bởi ánh ban mai đã ngăn cách hai người họ.
Khương Dương đứng dậy, bắt đầu thu dọn đống sách bừa bộn trên bàn, nói: “Tối hôm qua em đã thức cả đêm, xem hết đống sách này, nhưng cũng không phát hiện được gì, em vẫn không hiểu gì cả.
Em không biết Vương Nhân Cường nói sách thì có liên quan gì đến những chiếc kẹp sách này?”
Tuy số lượng sách này không lớn nhưng cũng có rất nhiều loại.
Từ văn học cổ điển Trung Quốc đến các tác phẩm kinh điển nước ngoài; có sách giáo khoa và đồ dùng dạy học của con gái ông ấy, còn có các tài liệu ngoại khóa do nhà trường đề xuất…
Tóm lại, có đủ loại, đều không giống nhau.
Tuy nhiên, thậm chí không một cuốn sách nào trong số này có liên quan đến chiếc kẹp sách kỳ lạ đó.
Bước đột phá khó lắm mới có đã bị mắc kẹt như thế này.
Có lẽ vì thất bại này, Khương Dương vẫn còn khá bồn chồn sau khi tan sở.
Cô đang đi bộ không mục đích trên đường, khi cô nhìn lên lần nữa, cô thấy tòa nhà ký túc xá bỏ hoang của Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh trước mặt.
Chỉ là lần này, nó hoàn toàn khác với trước đây.
Cổng sắt của tòa nhà không khóa.
Sợi xích vốn buộc vào cổng sắt rơi xuống đất, rêu cùng rỉ sét lẫn vào nhau, giống như một con rắn dài giãy chết ở trong bùn.
Và trước khu tập thể 302 nơi cô từng ở, có một bóng người đang đứng đó!
Trong nháy mắt, trong lòng Khương Dương rung động.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, đã nhanh chân chạy lên lầu.
Theo khoảng cách rút ngắn, bóng dáng đứng ở cửa ký túc xá cuối cùng cũng hiện rõ trong mắt Khương Dương.
Người đàn ông đã ngoài 50 tuổi, hai bên thái dương xám xịt.
Chiếc áo sơ mi trên người ông đã giặt bạc màu, trên tay ông cầm một tách trà.
Chỉ là thứ pha trong tách trà này không phải lá trà, mà là rất nhiều quả câu kỷ.
Qua lớp kính, những quả câu kỷ đỏ tươi nổi lên chìm xuống trong nước trông thật bắt mắt.
Khương Dương càng nhìn, càng thấy quen thuộc.
Người cầm tách trà chứa quả cẩu kỷ thế này cô chỉ mới gặp qua 1 người, rất dễ nhận ra.
Cho nên người trước mắt cô, không lẽ là…
“Cục trưởng Ngụy?”
Khương Dương dừng một chút, thăm dò hỏi.
Người đàn ông chậm rãi quay lại…Đúng là cục trưởng Ngụy!
Tuy nhiên, không giống như sự dịu dàng và hào phóng thường ngày của cục trưởng Ngụy, bước chân của ông ta lúc này nặng nề.
Dưới lớp áo, cột sống chống đỡ cơ thể hơi cong, lộ ra một dấu vết thăng trầm của cuộc đời.
Trước khi Khương Dương đến, cục trưởng Ngụy đã đứng ở đây không biết bao lâu.
Mặt trời lặn chiếu vào những nếp nhăn ở khóe mắt và lông mày của ông ta.
Trước ký túc xá từng đẫm máu và chết chóc này, ông đứng sừng sững như một tượng đài bằng đá phong sương.
Khương Dương sững sờ trong giây lát.
Đột nhiên, những gì chị Lục Hoãn đã nói trong bệnh viện trước đó lại vang lên trong đầu Khương Dương: “Đội trưởng đội điều tra hình sự phụ trách điều tra vụ án này hình như họ Ngụy…Ban đầu, ông ta sắp được thăng chức đến cục trưởng, nhưng không biết tại sao việc thăng chức của ông ấy lại bị trễ hai năm.”
Có khả năng, bởi vì vụ án đã xảy ra sự cố.
Huống chi, bảy năm trước, cục trưởng Ngụy đang trên đà thăng chức, phá án và lập công là điều rất quan trọng đối với ông ta, chỉ riêng bi kịch kinh hoàng này ở học viện cảnh sát cũng đủ để cục cảnh sát coi trọng.
Cục trưởng Ngụy hồi đó chắc là người tận tâm hơn bất kỳ ai khác.
Tuy nhiên, kết cục không như ý người.
“Cô tới rồi.”
Cục trưởng Ngụy dường như đã sớm đoán được Khương Dương tới, chỉ cúi đầu gật đầu với cô: “Cô đang tìm hiểu chuyện bảy năm trước phải không?”
Khương Dương ngượng ngùng nhếch khóe môi.
Bị người ta nhìn qua đã đoán được khiến cô ngượng ngùng cười: “Ha ha, tôi chỉ tình cờ tới nơi này… Không nghĩ tới…”
Cô nói như vậy, nhưng cô không muốn di chuyển.
Dưới chân như mọc rễ, cô dán chặt vào cửa ký túc xá 302.
Với đà đó, có vẻ như cô sẽ không bỏ cuộc cho đến khi cục trưởng Ngụy nói ra sự thật về năm đó.
“Haiz! Cô thật bướng bỉnh!”
Cục trưởng Ngụy oán giận trừng mắt nhìn cô một cái, nặng nề thở dài: “Những lời tôi nói với cô, nhất định là chó tha đi rồi? Bằng không sao cô không nghe?”
Khương Dương nghe xong thì cười nhạt.
Cô siết chặt bàn tay phải đang buông thõng bên người, con ngươi u tối: “Các cô gái trong ký túc xá 302 hầu như đều chết thảm,