Đề xuất gộp chung các vụ án lại điều tra của Khương Dương đã được chấp thuận vào ngày hôm sau.
Trong phòng họp của cục cảnh sát, mọi người đều đang bàn luận sôi nổi.
Những bức ảnh chụp hiện trường án mạng năm xưa lại được lấy ra từ trong túi hồ sơ và dùng nam châm dán lên tấm bảng trắng.
Từ vụ án phân xác đến vụ đánh bom, những cảnh tượng khủng khiếp và đáng sợ ở khắp mọi nơi.
Không phải máu đỏ tươi thì là thi thể chết cháy hoặc tái nhợt.
Ngoài những vụ án mà Khương Dương đã xử lý sau khi được chuyển đến Nghi Ninh, còn có hai vụ án cũ trong ảnh nữa.
Một trong những vụ án là Lận Vịnh Chí, người đã rơi xuống từ cửa sổ của khách sạn, vụ án khác là vụ đẫm máu trong ký túc xá nữ 302 của Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh.
Thời gian trên bức ảnh đã kéo dài hơn 17 năm.
Nhìn qua có chút đáng sợ.
Tiền Trác nhìn bức ảnh chụp cảnh rơi từ tòa nhà trên tấm bảng trắng, có chút bối rối: “Nguyên nhân cái chết của Lận Vịnh Chí không phải được xác nhận là chết do tai nạn sao? Tại sao chúng ta cần phải điều tra?”
“Đó chính xác là những gì tôi sẽ nói.”
Khương Dương giải thích: “Tôi đã đọc báo cáo khám nghiệm tử thi hồi đó.
Có một dấu tay trên lưng Lận Vịnh Chí, nghi ngờ là do xô đẩy.
Việc ông ấy rơi từ tòa nhà xuống được cho là một tai nạn, chủ yếu là do nồng độ rượu trong máu của ông ta, chiều cao cửa sổ và bằng chứng ngoại phạm của nghi phạm.
Vì vậy, cái chết của Lận Vịnh Chí là do ngẫu nhiên hay do con người tạo ra, chúng ta cần phải điều tra lại.”
Hơn nữa…Đánh giá từ số lượng lớn chiếc kẹp sách mà Lận Thời Thương nhận được, Khương Dương nghi ngờ rằng chuyện này có khả năng là ngọn nguồn của mọi chuyện.
Tuy nhiên, họ vẫn chưa có bằng chứng.
Cô chọn ra những điểm chính và giải thích tình hình cho mọi người một cách ngắn gọn nhất có thể.
Do thời gian gấp gáp, cuộc họp này chỉ có thể thật ngắn gọn.
“Ngay bây giờ, chúng ta có hai nhiệm vụ quan trọng nhất.”
Khương Dương một tay chống lên bàn và nghiêm túc nói: “Thứ nhất, điều tra lại vụ án say rượu của Lận Vịnh Chí.
Thứ hai, điều tra điểm giao nhau của những hung thủ này.
Họ đã ở đâu? Đã gặp những người nào? Cụ thể là, chú ý xem chính xác thì Vương Nhân Cường ám chỉ điều gì khi ông ấy nói từ “sách”?”
Lời này mà Vương Nhân Cường giữ bí mật phải rất quan trọng!
Hơn 10 năm, đủ lâu để thay đổi một thành phố đến mức không thể nhận ra.
Hôm nay, thi thể của Lận Vịnh Chí đã được hỏa táng thành tro, khách sạn nơi xảy ra vụ tai nạn cũng đã bị giải tỏa.
May mắn thay, những đoạn băng ghi hình từ camera được sao chép ở cục cảnh sát vẫn còn.
Ngay cả khi chất lượng hình ảnh không thể sánh được với hiện tại, thì bằng chứng này vẫn có thể được coi là quý giá.
Lâm Diệp Tư ngồi trước máy tính mải mê kiểm tra băng ghi hình.
Chiếc camera giám sát này được lắp cạnh cổng khách sạn, để cô có thể nhìn rõ hơn thời gian của từng người ra vào.
Không lâu sau, Lận Vịnh Chí xuất hiện trên màn hình.
Lâm Diệp Tư nhanh chóng nhấp vào tạm dừng và liếc nhìn thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải của băng ghi hình, 11:18, đó là lúc Lận Vịnh Chí bước vào nhà hàng.
Có một người đi theo ông ấy vào cửa.
Tầm vóc và tuổi tác của ông ta tương tự như của Lận Vịnh Chí.
Ngay cả trong vài phút trước và sau khi bước vào cửa, người đàn ông này đã tranh thủ thời gian, không ngừng nói chuyện với Lận Vịnh Chí.
Dường như đang cố gắng thuyết phục ông ta.
Tuy nhiên, Lận Vịnh Chí vẫn thờ ơ, thậm chí nhiều lần muốn cắt ngang lời nói của người đó.
Là không đồng ý sao? Đây dường như là một động cơ gây án.
Lâm Diệp Tư hơi sửng sốt, nhớ lại trước đây Khương Dương đã nói với cô rằng Lận Vịnh Chí có một đối tác đã nhiều lần cố gắng mua cổ phần của ông ta.
Nếu nghĩ kỹ, chắc là người trong đoạn băng này.
Cô phóng to khuôn mặt của người đàn ông và cố gắng làm rõ.
Sau khi nhập hệ thống nhận dạng khuôn mặt để so sánh, Lâm Diệp Tư nhanh chóng nhận được kết quả, người này tên là Thẩm Soạn Lâu, ông ta và Lận Vịnh Chí cùng điều hành một công ty.
Sau khi Lận Vịnh Chí qua đời, Thẩm Soạn Lâu đã mua lại cổ phần của vợ ông ấy với giá rẻ.
Thẩm Soạn Lâu có thể nói là người hưởng lợi lớn nhất sau cái chết của Lận Vịnh Chí.
“Đội trưởng Khương, em đã tìm thấy người mà chị nói.”
Lâm Diệp Tư vội vàng đứng dậy và gọi cho Khương Dương: “Thẩm Soạn Lâu này thật kỳ lạ.
Rõ ràng, công ty đang hoạt động tốt, tại sao sau khi mua được cổ phần ông ta lại ngay lập tức sang tay, bán công ty rồi sau đó biến mất?”
Theo lý thuyết, mục đích mua cổ phần không phải là để giữ lợi nhuận của công ty cho mình sao?
Chẳng lẽ Thẩm Soạn Lâu bán công ty này mục đích không phải vì kiếm tiền thu lợi, mà chỉ muốn thành công bỏ trốn sao?
Khương Dương nhíu mày, suy nghĩ.
Đồng thời, Lâm Diệp Tư nhớ lại giá thị trường vào thời điểm đó.
Sau khi phân tích và so sánh giá giao dịch của công ty bị bán, cô mím môi: “Em đã so sánh và thấy rằng giá Thẩm Soạn Lâu bán công ty thật sự không đáng, nó thấp hơn một chút so với giá thị trường.
Không giống phong cách của ông ấy.”
Khương Dương: “Tại sao?”
Lâm Diệp Tư: “Thời điểm Lận Vịnh Chí qua đời là vào trưa ngày 13 tháng 9 và thời điểm Thẩm Soạn Lâu mua cổ phần còn lại của công ty là vào tối ngày 19 tháng 9.
Tuy nhiên, chỉ vào sáng sớm ngày 21 tháng 9, ông ấy đã vội vàng bán công ty.”
“Thật sự kỳ lạ.”
Sự sắc bén trong con ngươi của Khương Dương hơi tối lại: “Nói cách khác, Thẩm Soạn Lâu đã dành gần một tuần để thuyết phục vợ của Lận Vịnh Chí bán cổ phần cho ông ta với giá rẻ, mà chỉ tốn không đến ba ngày để tìm được người mua sao?”
Chuyện gì đã xảy ra giữa ngày 19 tháng 9 và ngày 21 tháng 9?
Điều gì đã khiến Thẩm Soạn Lâu, một người khôn khéo và ham tiền, sẵn sàng từ bỏ số tiền mình có được?
Bằng cách nào đó, cô nghĩ về Lận Thời Thương.
Khương Dương cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn, hỏi Lận Thời Thương: “Anh còn nhớ rõ khi còn bé, anh rời Nghi Ninh vào ngày nào không?”
“Sáu ngày sau khi ba anh mất, cũng là ngày 19 tháng 9 cùng năm.”
Lận Thời Thương nói thêm: “Thành thật mà nói, Thẩm Soạn Lâu thường xuyên đến gặp mẹ anh sau khi ba anh qua đời.
Để ép mẹ anh bán cổ phần, ông ấy… đã làm mọi cách có thể.
Đến nỗi người mà người mà mẹ con anh nghi ngờ vào thời điểm đó nhất là ông ấy.”
Nghi ngờ này có thể đã bị Thẩm Soạn Lâu phát hiện.
Sau khi mẹ con Lận Thời Thương che giấu danh tính và rời khỏi Nghi Ninh vào ban đêm, Thẩm Soạn Lâu cũng biến mất.
Có khả năng là có một kết nối không thể tách rời giữa hai người.
Điều này khiến Khương Dương cảm thấy bất an.
Thẩm Soạn Lâu sẽ làm gì?
Chẳng lẽ ông ta có cắn rứt lương tâm, không định diệt cỏ tận gốc, giết người diệt khẩu?
Khương Dương đột nhiên hiểu rằng mẹ của Lận Thời Thương đã phải chịu đựng bao nhiêu áp lực tâm lý trong những năm qua.
Có lẽ bà ấy đã sớm nhận ra sự nguy hiểm nhưng trong nỗi day dứt mất chồng, bà phải bảo vệ đứa con trai 10 tuổi bình yên lớn lên.
Sự oán giận của bà ấy không khó hiểu.
Trong khi Khương Dương đang nói chuyện với Lận Thời Thương, Lâm Diệp Tư cũng không nhàn rỗi.
Cô tiếp tục xem băng ghi hình.
Lâm Diệp Tư khẽ thở dài nói: “Đội trưởng Khương, kết quả vẫn như cũ.
Băng ghi hình ghi lại Thẩm Soạn Lâu thật sự đã rời khách sạn 27 phút trước khi Lận Vịnh Chí ngã xuống.”
Khóe miệng cô cong xuống, vẻ mặt hơi buồn bã.
Mặc dù đã không mong đợi nhận được gì, nhưng Khương