“Hung thủ sử dụng hung khí giết người là gì?”
Khương Dương đổi chủ đề.
“Dụng cụ sắc bén, bề ngang chừng 2 centimet, bề dày chừng 1 milimét, chỉ có một cạnh.
Hung thủ mạnh hơn, cho nên vết dao để lại rất sâu.”
“Hình dáng và đặc điểm kỹ thuật như vậy khiến tôi liên tưởng đến một con dao gọt trái cây.”
Dao gọt một lưỡi?
Khương Dương nhìn theo ánh mắt của anh, quả nhiên, sau mấy quả táo, anh tìm thấy một con dao gọt trái cây bằng thép không gỉ.
Cho dù đó là chiều rộng và độ dày của lưỡi dao đều phù hợp với những gì Lận Thời Thương đã nói.
Lưỡi dao đã được lau sạch sẽ, màu trắng bạc và sắc bén.
Ánh mắt Khương Dương tối sầm lại, nói: “Bánh Dừa Nhỏ, đi lấy thuốc thử luminol.”
Xịt thuốc thử xuống và tắt đèn.
Dưới ánh sáng của tia cực tím, lưỡi của con dao gọt trái cây thật sự có màu xanh lam!
“Đội trưởng Khương, có máu trên con dao!”
Lâm Diệp Tư che môi và hét lên.
Hung khí dùng để giết người và hủy dung có lẽ là con dao gọt hoa quả này.
Sau khi giết người, hung thủ rửa sạch nó một lần nữa và đặt nó trở lại vị trí cũ.
Khương Dương đặt con dao vào túi vật chứng.
Cô hỏi Lận Thời Thương, “Có thể xác định thời gian tử vong không?”
Lận Thời Thương lấy ra nhiệt kế và nhìn kỹ: “Từ nhiệt độ cơ thể, người chết có lẽ đã chết từ năm tiếng trước, tức là vào lúc 6:30 chiều nay.”
Tình trạng phân hủy của thi thể cũng xác nhận chuyện này.
Cơ bắp của thi thể cứng lại, vết hoen thi thể bắt đầu lan rộng, da cũng biến thành màu đen do máu đông lại… Rõ ràng, đó là sự thay đổi từ 4 đến 6 tiếng sau khi chết.
6h30 tối, lẽ ra là lúc mọi người vừa tan làm.
Không phải hung thủ lo lắng ai đó sẽ nhìn thấy quá trình phạm tội của mình sao?
“Tòa nhà này ước chừng có bao nhiêu cư dân?”
Khương Dương ngẩng đầu hỏi chủ nhà đang run rẩy đứng ở cửa.
“Không.
.
.
không nhiều, chỉ một ít hộ gia đình.”
Chủ nhà run rẩy nói: “Hầu hết đều là nhân viên ở cửa hàng dưới lầu, vì thuận tiện, mỗi ngày đều tăng ca, buổi tối mới trở về.”
Thì ra là vậy.
Khương Dương chợt nhận ra.
Thời gian mà hung thủ chọn để gây án có vẻ mạo hiểm, nhưng lại hoàn toàn tránh được thời điểm những cư dân ở đây ra vào.
Hơn nữa, khi những cư dân khác đi làm thêm về thì trời đã tối, đèn trong hành lang lại bị hỏng.
Ngay cả khi cánh cửa đã bị đập thành từng mảnh, họ cũng không thể nhìn rõ trong bóng tối.
Hung thủ tính toán thật khéo.
Trần Lãng Phong chỉ đứng bên cửa sổ một lúc, sau đó vì tiếng ồn mà khó chịu đến mức cau mày: “Nơi này gần ven đường, ban đêm tiếng ồn làm phiền mọi người, các hộ gia đình có thể đã lắp cửa sổ cách âm.
Ngay cả khi hung thủ gây ra hành động gì khác thường họ cũng không nghe được.”
Sắc mặt của Khương Dương cũng không tốt lắm.
Sau đó, cô kiểm tra các cửa sổ của ngôi nhà cho thuê, sử dụng kính cách nhiệt hai lớp, hiệu quả cách âm rất tốt.
Khi đóng cửa sổ, khó có thể nghe thấy tiếng còi xe.
Nhưng khi lắp đặt một cửa sổ cách âm như vậy, người chết có thể không nghĩ về việc, chiếc kính này ngăn tiếng ồn và cũng ngăn cơ hội kêu cứu của ông ta.
Nếu không phải Khương Dương dẫn người tới đây, không biết cái chết của ông ấy còn ẩn giấu bao lâu.
Lúc này, Tiền Trác vẫn đang nghiên cứu cánh cửa.
Đối với cánh cửa bị hung thủ phá hủy, Tiền Trác bày tỏ sự thương cảm: “Cánh cửa bị cạy mạnh từ bên ngoài.
Toàn bộ ô cửa bị cạy biến dạng, trên cửa vẫn còn sót lại vài vết dao.”
Có vẻ như dùng bạo lực để vào nhà.
Là cướp của giết người sao?
Khương Dương quay đầu lại và nói với Lâm Diệp Tư: “Bánh Dừa Nhỏ, đi xem đồ đạc trong phòng có bị tổn thất gì không.”
Sau khi Lâm Diệp Tư chạy vào phòng.
“Không có.”
Cô đếm từng món đồ một theo miêu tả của chủ nhà: “Những đồ vật có giá trị như máy tính, TV, tiền vẫn còn đó, ngăn kéo và tủ trong phòng cũng chưa bị lật tung, không giống bị trộm.”
Vậy thì là giết người trả thù.
“Tình huống lúc đó, chẳng lẽ là như vậy sao?”
Khương Dương giả làm hung thủ đứng ở ngoài cửa, mô phỏng hiện trường: “Hung thủ cạy cửa, người chết nghe tiếng động liền chạy tới kiểm tra.
Không ngờ vừa tới, ông ấy đã vào tròng, liền bị hung thủ dùng dao cắt cổ.”
Khương Dương sử dụng bàn tay của mình như một con dao, giơ tay và vẫy nó trong không trung.
Tiền Trác rất phối hợp che cổ và từ