" Jisoo! "
Jennie nhẹ nhàng hô một tiếng. Jisoo thở đều đều đã ngủ. Jennie kéo cánh tay đang ôm nàng ra, Jisoo dù đã ngủ say, lại vẫn như cũ ôm thật nhanh. Mất chút sức Jennie mới thoát ra được từ trong lòng Jisoo. Xuống giường mặc lại y phục, nhìn Jisoo một cái rồi đi ra ngoài
Gác đêm chính là soojin, đang ngồi trên hành lang ngủ gục. Hai ngày nay đã phá hủy nàng, ngay cả Jennie đi đến trước mặt cũng không biết. Jennie ho nhẹ một tiếng, soojin nhảy dựng lên, nhìn Jennie vội vàng nói: " Nương nương là người, đêm đã trễ như thế người lại đi ra đây? " Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, nàng còn đặc biệt đứng canh cách xa
" Nghe theo ai gia đi Ngọc Hi cung "
Soojin lập tức thắp đèn lòng, ở phía trước dẫn đường
Ngọc Hi cung cung nhân gặp Thái hậu đêm khuya tiến đến, vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Jennie hỏi bọn họ, Hoàng thượng ngủ có ngon không. Hai thái giám không dám giấu diếm mà bẩm báo, nói Hoàng thượng làm ầm ĩ đến nữa đêm mới ngủ
Jennie cho soojin ở bên ngoài coi chừng, một mình đi vào. Thấy trên bàn có vài tờ giấy, là chữ của Du Lẫm chép hiếu kinh. Jennie cơ hồ có thể tưởng tượng vẻ mặt và bộ dáng Du Lẫm khi viết hiếu kinh. Nhất định cực kỳ hận mẫu hậu nàng, bằng không như thế nào viết đến cuối cùng viết ngoáy như thế. Jennie thở dài, chưa bao giờ có cảm giác vô lực thế này. Nhất là sau khi cùng Jisoo hoan hảo xong, ngay cả chính nàng cũng không biết quyết định này rốt cuộc là đúng hay sai, là tốt cho Lẫm nhi hay hại hắn. Bất kể như thế nào hiềm khích mẫu tử bọn họ trong lúc đó đã bắt đầu phát sinh, nàng nên làm thế nào để sửa chữa đây?
" Lẫm nhi, mẫu hậu làm như vậy là vì con, hay là vì thỏa mãn mẫu hậu bản thân chi tư? " Jennie hoang mang nhìn Du Lẫm ngủ say lầm bầm
Từ Ngọc Hi cung đi ra, Jennie không muốn lập tức trở về, mang theo soojin đi Ngự Hoa Viên. Bách hoa trong đêm lại là một phen cảnh trí, Jennie không lòng dạ nào thưởng thức, ngồi trên ghế đá. Thấy soojin khoanh tay đứng một bên, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý cho nàng ngồi xuống cùng
" Nương nương nô tì không dám "
" Nơi này không có ngươi ngoài, ngồi đi "
Soojin lúc này mới theo lời ngồi xuống. Soojin có lúc không giữ miệng, nhưng Kim phủ gia giáo cực nghiêm, chủ tử lại đứng đầu hậu cung cho nên không dám phá hỏng quy củ chủ tớ
" Soojin, ai gia phái ngươi từ ngày mai đến Ngọc Hi cung chiếu cố Hoàng thượng ăn uống hàng ngày "
" Nương nương là cho nô tì về sau hầu tại Ngọc Hi cung? "
" Không sai, ai gia không tin những người bên cạnh Hoàng thượng. Sở dĩ ai gia lúc trước không làm như thế là không muốn Hoàng thượng hiểu lầm ai, nghĩ ai gia không tín nhiệm hắn nên cho người giám sát hắn. Hiện giờ không làm không được, ai gia không hy vọng có tiểu nhân ở bên người Hoàng thượng châm ngòi ly gián. Hoàng thượng càng ngày càng lớn, sẽ tự có suy nghĩ của mình. Ai gia cần một người tin cậy đem chuyện Hoàng thượng hết thảy nói cho ai gia "
" Nhưng, nô tì là người của nương nương, Hoàng thượng sẽ cùng nô tì thân cận sao? "
" Ai gia cũng lo lắng chuyện này, ngươi chỉ để ý thôi, ít nhất hiện tại hắn không nghi ngờ ngươi, nghi ngờ ngươi đó là nghi ngờ ai gia, ngày sau ngươi được Hoàng thượng trăm phần trăm tín nhiệm thì nhất định đối hắn trăm phần trăm trung tâm. Ai gia sở dĩ chọn ngươi mà không chọn hongju, dù hongju ổn trọng nhưng có khi không linh hoạt, mà ngươi so với nàng tốt hơn. Ai gia đem Hoàng thượng giao cho ngươi "
" Nô tì tuyệt không phụ lòng nương nương "
" Ngươi ở bên cạnh Hoàng thượng cần đề phòng mấy người. Một là Dung thái phi, hiện giờ dù mất thế nhưng dưới gối nàng ta còn có một nhị Hoàng tử, ai gia nếu đoán không sai, ngày khác nhất định có người dùng nhị Hoàng tử để dựa vào, phải biết rằng khi tiên đế băng hà, mặc kệ Dung thái phi dùng thủ đoạn gì, di chiếu chính là lập nhị Hoàng tử "
Soojin không hiểu chính trị, bất quá việc hậu cung biết không ít, hơn nữa năm đó Dung thái phi ỷ vào tiên đế sủng ai, mọi cách làm khó dễ nương nương nhà nàng:
" Một khi đã như vậy, nương nương vì sao không dọn dẹp chướng ngại này? "
" Ngươi không hiểu, việc trong triều không đơn giản như ngươi nghĩ, Dung thái phi cùng nhị Hoàng tử giết không được thả cũng không xong. Chỉ có như hiện tại ở trong cung ưu đãi hắn mọi cách, làm cho hắn an nhàn ở trong cung đánh mất ý tưởng không thực tế. Ai gia xem Đan nhi cũng còn nhỏ, là mẫu hậu hắn không cho ngươi ta bớt lo thôi "
" Nô tì hiểu được "
" Thứ hai chính là Kim gia - Ji gia hai nhà"
" Lão gia cùng hai vị thiếu gia cũng cần phòng bị? " soojin kinh hãi nói
" Ban ngày lão gia đâm đâu vào cột tự sát ngươi tận mắt nhìn thấy, cha ta đối triều đình một mảnh trung thành, ai gia cùng Hoàng thượng chỉ có thể chọn một, cha ta nhất định sẽ chọn bên Hoàng thượng, nhưng ai gia nhịn không chính là hai ca ca, tiểu thông minh có thừa đại thông minh không đủ, chỉ rước thêm phiền phức, ai gia phải đề phòng. Về phần Ji gia, Jisoo hẳn là không dễ dàng buông tha, bất quá ai gia sẽ hết sức chu toàn bảo trụ bọn họ, Ji gia vừa vặn thích hợp và cùng Cảnh Vương đối nghịch, như vậy sẽ kiềm
chế lẫn nhau, giang sơn Hoàng thượng mới coq thể bên vững "
Soojin sao có thể cảm nhận được sự cân bằng đó, liên đem người phải phòng nhất nhất ghi tạc trong đầu
Nói hơn nửa ngày, Jennie cũng mệt mỏi, đứng dậy chuẩn bị về phòng, nghĩ đến Jisoo đang ngủ ở trong phòng nàng. Về sau cả ngày lẩn đêm đều như thế, trong lòng có cảm giác khác thường
Hai người vòng qua núi giả, soojin đột nhiên ngăn trước mặt Jennie nói:
" Nương nương chậm đã, hình như có ngươi "
Jennie cả kinh, vì Jisoo ở Kim Thanh cung, nên mới kêu soojin tới đây mà quên mất ở trong cung này nơi nơi đều có ngươi. Vừa rồi hy vọng không ai nghe thấy
" Nương nương người ở trong này chờ đi, nô tì coi trộm một chút "
Jennie gật đầu ý bảo đi đi
Soojin dùng kinh công, không phát tiến động liền bay lên núi giả, đưa mắt nhìn một vòng, vãnh tai lắng nghe, nghe xong chốc lát bay xuống, đối Jennie nói: " Nương nương yên tâm, âm thanh là tiền phương truyền đến, kế bên này cũng không có người "
Jennie yên tam, muốn hồi cung, đột nhiên nghĩ đã trễ như vậy không biết ai đang nói chuyện, nhân tiện nói: " Chúng ta qua nhìn một chút "
Soojin hiểu ý, mang theo Jennie hướng đến chỗ phát ra tiếng. Thanh âm càng lúc càng lớn, mắt nhìn tiếng nói chuyện là từ bên trong một núi giả truyền tới. Hai người ngừng bước, chợt nghe trong đó có người nén giận nói: " Ngươi này oan gia, tại sao lâu như vậy mới đến? Ngươi không biết người ta ở trong cung đợi rất lâu sai " là thanh âm nữ nhân
Jennie nghe xa lạ, ít nhất người nói chuyện không phải phi tần trong cung, chắc là tiểu cung nữ động chận tâm, ban đêm hẹn hò tình lang. Không biết tỉnh lang này là ai, có thể hành tẩu ở trong cung cũng chỉ có thị vệ, bất quá thị vệ đêm dài yên tĩnh xông vào hậu cung là tử tội
Không nghĩ van lên một thanh âm khác cũng là nữ nhân, chỉ nghe một nữ nhân khác nói: " Ngươi nghĩ rằng ta muốn vậy, vì Thái hậu gả cho, Ti Thiện Cục chúng ta làm sao rảnh rỗi, mấy ngày nay cũng thật tốt đến phiên ta trực đêm, cho nên mới có thể chạy tới đây gặp ngươi "
" Vậy tốt xấu ngươi cũng cho ta một cái tín, ngươi không biết người ta lo lắng cho ngươi " trong thanh âm nữ nhân đầu tiên có ý hờn dỗi
" Đúng lúc tuyết rơi, ta cũng nhớ ngươi, ta đáp ứng ngươi lần sau không được dẫn lẽ này nọ, cho dù không thể tới, trước đó sẽ có người nói cho ngươi biết, không cho ngươi chờ hoài nữa "
Hai người lời ngon tiếng ngọt sau, chợt nghe tiếng động, không lâu sau còn nghe tiếng rên nhỏ truyền ra
Jennie nghe người nói chuyện đã hiểu được đại khái, càng biết các nàng giờ phút này đang làm chuyện gì. Mặt đỏ tai hồng, cũng muốn biết hai người tằng tịu với nhau là ai, lá gam các nàng cũng quá lớn
Soojin nghe không hiểu, rõ ràng là hai ngữ nhân vì sao lại nói như vậy, thật sự không biết xấu hổ. Nhỏ giọng hỏi Jennie: " Nương nương, đêm hôm khuya khoắt ở trong này tư hội, chắc chắn là bí mật không thể cho ai biết, hay để nô tì vào bắt hai nàng đem ra? "
" Quên đi, chúng ta đi thôi "
Soojin nghĩ Jennie không muốn cho người khác biết các nàng đêm hôm khuya khoắt đến tận đây, mới quyết định không lộ diện. Kỳ thật Jennie nổi lên đồng cảm. Cung nữ cũng là người, các nàng vì tịch mịch mới đến với nhau, vừa rồi không có làm cái gì thương thiên hại lí, đẩy các nàng vào chỗ chết làm chi
Jennie mới bước vào Kim Thanh cung, một thân ảnh như gió xoáy đến trước mặt nàng. Đem nàng ôm một cái đầy cõi lòng, thanh âm Jisoo dồn dập bên tai nàng: " Jen nhi, nàng đi đâu? Ta tỉnh lại không thấy nàng, nàng biết trong lòng ta có bao nhiêu lo lắng không "
Soojin cùng vài cung nữ còn kế bên, Jennie chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhỏ giọng nói: " Ngươi buông trước, chúng ta trở về phòng nói sau "
Jisoo biết nàng không được tự nhiên, lại nói: " Không, nàng hiện tại đã là thể tử của ta, bị người ngoài thấy thì có sao? "
Jennie càng xấu hổ, chỉ có thể phân phó người khác nói: " Các ngươi lui xuống trước đi "
Soojin vội vàng mang theo cung nữ lui xuống
" Ta đi xem Lẫm nhi " Jennie chờ người lui hết mới nói
" Ngày mai gặp không được sao? Không nên đi đêm khuya khoắt như thế này, đây là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nàng bỏ ta đi gặp người khác "
Jennie cũng biết như vậy là không tốt, cho nên mới thừa lúc y ngủ mới xuất môn, không nghĩ tới vẫn bị y biết. Đương nhiên biết Jisoo quan tâm nàng, nếu là nàng nửa đêm tỉnh lại không thấy người đâu, nhất định cũng sẽ như vậy. Hạ giọng giải thích vài câu
Jisoo thấy nàng trở về, tức giận đã biến mất rồi, lại nghe nàng mềm giọng giải thích. Tâm giương khó nhịn, đem Jennie đang ngồi ôm lấy, trở về phòng trừng phạt
Jennie đem chuyện trên đường trở về nói cho Jisoo
" Thật sự chuyện lạ, ta cũng muốn nhìn "
Jennie đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức trịnh trọng đối Jisoo nói: " Ngươi hiện giờ ở hậu cung, nữ nhân hậu cung đa số xinh đẹp không kể xiết, ngươi cần phải tránh đi, không được để bị câu dẫn "
__________
Truyện convert hay :
Tuyệt Sắc Cuồng Y: Ma Thần Đại Nhân, Nhẹ Điểm Liêu