Bỗng nhiên sau lưng truyền tới tiếng cười.
Thẩm Vu Quy cứng đờ, quay đầu liền thấy Phí quản gia không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, dáng vẻ buồn cười.
Xem ra, ông ta đã nghe được hết.
Thẩm Vu Quy…Xe Phí gia không hiểu sao chết máy, làm sao cũng không tìm ra được nguyên nhân, sau khi Thẩm Vu Quy xuống xe được không lâu, lại khởi động được, quản gia liền để tài xế đuổi kịp Thẩm tiểu thư, lần đuổi theo này đã đến Thẩm gia.
Quản gia nhìn về phía Thẩm Vu Quy đã thấy cô cúi đầu, mắt nhìn mũi, giống như những lời kia căn bản không phải do cô nói.
Trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện.
Phí quản gia chỉ có thể ho khan hai tiếng, ông ta nói: “Thẩm tiểu thư.
”Thẩm Vu Quy ngước mắt.
“Tối nay bằng giờ hôm qua, tôi qua đón cô.
”Thẩm Vu Quy nhướng mày, tới đón cô làm gì?Quản gia: “Hôm nay là 15.
”Lông mi Thẩm Vu Quy hơi run lên.
Nghe thấy mùng 1 và 15, cô còn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy một tháng hai ngày, cô có thể chịu được, nhưng hôm nay là 15? Nghĩ đến tối qua…Cô cảm thấy chân mình có chút mềm.
Nhưng cô hiểu, giống như tối hôm qua, cô không thể từ chối mà còn phải nghĩ ra biện pháp để Phí Nam Thành đính hôn với cô.
……………….
Thẩm Thiên Hạo tự mình đưa Phí quản gia rời đi, toàn bộ quá trình đều có dáng vẻ chân chó, khiến Thẩm Vu Quy mất hết khẩu vị.
Chờ xe rời đi, Thẩm Thiên Hạo quay đầu cười tán dương: “Không hổ là con gái ngoan của cha.
”Bạch Trúc ở bên cạnh nắm chặt tay, trong mắt lộ ra âm hàn, bà ta nghĩ đến điều gì, vội vàng kéo cánh tay Thẩm Thiên Hạo: “Từ Tâm, sao Phí tiên sinh không nhắc đến chuyện đính hôn?”Thẩm Vu Quy nheo mắt lại.
Bạch Trúc này trực tiếp bắt được trọng điểm, quả nhiên không phải là người đơn giản.
Thấy cô không nói gì, Bạch Trúc lại thở dài: “Đàn ông đều có thói hư tật xấu, chơi chán lại không cần, có lẽ Phí tiên sinh không phải là người như thế, nếu không cô sẽ bị thua thiệt.
”Ngoài sáng là quan tâm cô, nhưng thật ra là đang nhắc nhở Thẩm Thiên Hạo, tình nhân và vị hôn thê,