Cô chỉ biết cười gượng.
Nhưng bây giờ không phải lúc hối hận, bởi vì đám sinh viên nữ đã bắt đầu nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ, con gái thích nhất là buôn chuyện, chỉ sợ một thời gian ngắn thôi, tin tức cô phụ lòng Trần Tử Phàm sẽ được lan truyền khắp trên mạng.
Thẩm Chỉ Lan không muốn bị mang tiếng xấu, để bảo vệ bản thân, cô nói dối lòng: “Nhưng, không có tôi, các anh cũng không tìm được đủ người”Dương Minh ngây ngốc, “cô nói sao?”Thẩm Chỉ Lan rũ mi mắt: “Trần Tử Phàm rất ưu tú, nhưng từ năm nhất, anh ấy quá bá đạo, thích làm theo ý mình, tính khí nóng nảy, động một chút là cáu, cậu đi hỏi xem, có ai dám gia nhập đội của anh ấy không?”Trần Tử Phàm từ nhỏ đã vậy, ở trường luôn ngang ngược.
“Cô nói linh tinh gì thế? Tử Phàm tính khí không tốt nhưng cậu ấy có năng lực.
Tôi không tin không ai muốn gia nhập đội chúng tôi!”Cậu ta đi đến trước mặt một nữ sinh, trực tiếp hỏi: “Cậu có đồng ý gia nhập đội của chúng tôi không?”Nữ sinh nọ lén liếc nhìn Trần Tử Phàm một cái.
Trần Tử Phàm ánh mắt phiền chán quét qua, dọa cho nữ sinh kia xua tay lia lịa: “Tôi không muốn tôi không muốn!”Dương Minh lại nhìn về những nữ sinh cùng lớp còn lại, nhưng lại thấy cảnh những cô gái đó ai nấy đều lùi lại một bước, không dám bước về phía bọn họ.
Thẩm Chỉ Lan cười giễu: “Nhìn thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà! Trần Tử Phàm động chút là giở tính khí thiếu gia, mấy năm qua tôi nhịn anh ta nhiều rồi! Không có tôi, cậu xem xung quanh có ai nguyện làm việc chung với anh ta không?”Thẩm Vu Quy nhìn tình huống trước mắt, mày khẽ nhướn.
Không ngờ, nhân duyên của Trần Tử Phàm lại kém như vậy.
Lại nhìn anh ta mày cau lại, môi mím chặt, đối với dáng vẻ dường như không quan tâm gì này, Thẩm Vu Quy khẽ cong khóe môi.
Thẩm Chỉ Lan tiếp tục nói: “Hơn nữa Trần Tử Phàm vì phương án ưu hóa này mà đã thức đêm trọn một tháng, đến giờ cũng chưa ra kết quả, chỉ còn vài ngày nữa là hết thời hạn,