Rõ ràng cô và người ấy, một người là thiếu gia nhà giàu, sinh ra đã ngậm thìa vàng, một người là con nhà nghèo khó, sống ở tầng lớp thấp nhất, nhưng nhìn dáng vẻ Phí Nam Thành đĩnh đạc đứng trên bục giảng bài, cô lại cảm thấy anh có vài phần giống người ấy.
Trong ấn tượng của cô, người ấy rất cao, cao giống như Phí Nam Thành, nhưng anh không giống Phí Nam Thành ở chỗ, bình thường anh trầm mặc, không thích nói chuyện.
Nếu không phải là cô nói mười câu, anh mới đáp một câu thì có lẽ cô nghĩ rằng anh có trở ngại về ngôn ngữ.
Nói ra thì thật buồn cười, lúc đó, cô cũng không biết lấy đâu ra kiên nhẫn mà từng bước từng bước đi cùng với anh.
Là một “thằng con trai”, đời này cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, cũng không có ý định kết hôn, nhưng gặp được anh, cô suýt nữa đánh mất chính mình, may mà sau này…Bất tri bất giác, cô dần rơi vào trầm tư.
“Ba ba ba!”Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, làm cô giật mình tỉnh táo lại.
Thẩm Vu Quy hoang mang nhìn xung quanh, rồi lại nhìn lên bục giảng, sau đó đưa tay lên, vỗ tay thật mạnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như là một trong những fan hâm mộ ở đây.
Tiết học của Phí Nam Thành kết thúc rồi.
Thẩm Vu Quy lại đang nghĩ chút nữa nên làm sao để qua đó bắt chuyện.
Nhưng vào đúng lúc này!Toàn phòng như nổ tung, bởi vì Phí Nam Thành đang từ bục giảng bước xuống.
Trước đây, mỗi lần giảng xong là anh đi thẳng ra ngoài, mọi người tuy sùng bái anh nhưng cũng sợ hãi uy thế của anh, chưa từng có ai dám đi lên giữ anh lại.
Cho nên hôm nay hành động bước xuống lớp của Phí Nam Thành làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
Tiếng vỗ tay thưa thớt dần, rồi trong phòng chỉ còn lại một mảnh lặng ngắt như tờ.
Thẩm Vu Quy còn đang nghi hoặc, thì thấy Phí Nam Thành sải bước dài đến trước mặt cô.
Thẩm Vu Quy:…Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau Thẩm Vu Quy mới hoàn hồn.
Cô vội vàng đẩy ghế ra đứng lên, khéo léo chào hỏi: “Em chào thầy