Trên đường đến trường, Phí Nam Thành ngồi trong xe, trong đầu nhớ tới Tiểu Ô năm đó.
Khi đó cô ấy học ở trường học số 1 thế giới, mỗi học sinh đều là một thiên tài, bản thân cô ấy tiếp xúc với những thứ kia quá muộn, làm một sinh viên dự thính,cô ấy náo ra rất nhiều trò cười ngu ngốc trong lớp.
Nhưng lúc cô ấy nói cho anh nghe, lại không hề cảm thấy nhục nhã, lại còn kiêu ngạo nâng cằm lên, khóe môi nở nụ cười tự tin, cô ấy dùng tiếng Trung để nói: “Nói cho anh biết, em chính là người Trung Quốc, chút chuyện đó sao có thể hạ thấp được em! Anh tin em đi, không tới ba năm, em sẽ cho toàn bộ trường học thấy kỳ tích!”………….
“Hắt xì!”Đến cửa phòng thí nghiệm, Thẩm Vu Quy liên tục hắt hơi mấy cái, cô xoa mũi, cũng không biết là ai đang nhớ cô.
Trương Thiên Thiên đang mang túi rác ra ngoài, thấy được cô, nhất thời hưng phấn gọi: “Từ Tâm đến rồi, chúng ta đi ăn tiệc để chúc mừng một chút đi!”Dương Minh và Vương Khánh Quốc hưng phấn lao ra: “Được!”Thẩm Vu Quy hiếu kỳ: “Ăn cái gì?”Trần Tử Phàm uể oải nhìn Thẩm Vu Quy, cười lạnh: “Lúc làm việc không thấy cậu, nhắc đến đồ ăn liền xuất hiện!”Thẩm Vu Quy: ….
Làm sao cô lại cảm thấy ngón tay có chút ngứa, rất muốn đánh người!Mấy người đang thảo luận hôm nay ăn gì, có một giọng nói âm trầm vang lên, người kia giống như thực vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, trong ánh mắt kia tản ra hơi lạnh.
Thẩm Vu Quy nhíu mày, còi báo động trong lòng vang lên.
Trần Tử Phàm lên tiếng: “Cậu tới làm gì”Dương Tiêu vẫn cúi đầu như cũ, âm trầm nói: “Tôi vừa gửi thư cho các người, các người không xem?”Năm người sững sờ, người này có thể gửi cho họ cái gì chứ?Trương Thiên Thiên cầm di động lên, mở email ra, sau khi nhìn thấy nội dung, cả người cô ấy lảo đảo! Sắc mặt cô ấy tái nhợt, giọng nói run rẩy: “Cậu, cậu có ý