Sau khi đi đến phòng sinh hoạt chung tầng hai, Lâm An Nam và Bạch Ánh An như ngồi trên thảm chông, Lâm phu nhân kéo tay Bạch Tinh Nhiên cứ cầu khẩn: “Thiên Ân, Ánh An, việc này đúng là lỗi của bọn cô, mong các cháu giúp cô nói đỡ mấy câu trước mặt bà nội, làm ơn”.
Bạch Tinh Nhiên có lẽ không biết tại sao bà ta lại để ý suy nghĩ của lão phu nhân đến vậy, nhưng Nam Cung Thiên Ân rất hiểu.
Không chỉ là người cô này, mà mẹ Thẩm Khác cũng chính là cô của anh, cũng cho rằng anh không sống quá 30 tuổi, không thể làm người nắm quyền của Tập đoàn Nam Cung. Một khi nhà Nam Cung tuyệt hậu thì Tập đoàn Nam Cung to lớn thế này đương nhiên sẽ do mấy người cô này của anh kế thừa.
Cô lớn Nam Cung Ngọc đã có chỗ đứng trong Tập đoàn Nam Cung, còn Nam Cung Như này vì lúc trẻ có mâu thuẫn với nhà Nam Cung, những năm qua vẫn luôn không qua lại gì. Dạo này đang muốn tìm cơ hội lấy lòng lão phu nhân, quay về nhà Nam Cung đợi chia di sản.
Dù bà ta không để ý tài sản của Tập đoàn Nam Cung thì nhà họ Lâm bọn họ làm bại lộ thân phận Nam Cung Thiên Ân như hôm nay, cũng đã chọc giận lão phu nhân, lão phu nhân chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho Tập đoàn Lâm Thị của bọn họ như vậy.
“Cô...”, Bạch Tinh Nhiên hơi mất tự nhiên rút tay mình về.
Cô làm sao mà khuyên được lão phu nhân, thực sự là đề cao cô quá rồi đó.
“Ánh An, xin cháu đó”, Lâm phu nhân nức nở nói: “Chỉ cần cháu chịu đồng ý với cô xin lão phu nhân tha cho nhà họ Lâm, thì cháu muốn nhà họ Lâm bọn cô làm gì cũng được, gì cũng được...”.
Gì cũng được?
Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc: “Thực sự là gì cũng được sao?”.
Lâm phu nhân vội vàng gật đầu.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Lâm An Nam và Bạch Ánh An đang nắm tay nhau một cái, vung ngón tay