Lúc nghe kể chuyện ma mọi người chẳng thèm để ý đến hình tượng gì nữa, Hi Nam khóc lóc ỉ ôi, thảm không nỡ nhìn.
Còn bị thu hết lại truyền trực tiếp ra ngoài.
Mãi đến tận khi thi đấu kết thúc, đội Mộng Chi đều cười cứng nhắc.
Khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng kêu gào ầm ĩ.
Lúc nghe kể chuyện thì rất high, nhưng đêm đó số người ngủ mơ thấy ác mộng lại không ít, còn có ảnh hưởng sau này nữa, bây giờ thỉnh thoảng cứ có cảm giác sau lưng có người ban đêm có ma thì phải làm sao đây?
Một nhóm người trong đó đã ghét cay ghét đắng chữ "ma" kia, song mấy câu chuyện ma Lý Tấu Tinh kể kia lại lan truyền chóng mặt trên mạng tinh cầu. Không ít người tin vào mấy câu chuyện ma kia, nảy sinh vô số cảm hứng, thậm chí còn định lập một website chuyên biệt đăng tải mấy câu chuyện về đề tài này, cũng nhận định Lý Tấu Tinh là người sáng lập ra thể loại chuyện ma này.
Có mấy người mời chuyên gia giải thích xem linh hồn có thật sự tồn tại hay không, dù sao tinh thần lực còn có thì có gì mà không thể chứ?
Lần đầu chuyên gia nghe về giả thuyết linh hồn đã sầm mặt mắng Lý Tấu Tinh một trận, "Chả có tí thường thức nào cả!"
Quần chúng dân mạng nói đỡ, "Người ta chỉ kể chuyện thôi mà sao ông lại tưởng là thật chứ? Rốt cuộc ai mới là người không có thường thức?"
Liên quan tới những cái này, đương nhiên Lý Tấu Tinh chẳng biết gì cả.
Chờ sau khi thiết bị phát sóng trực tiếp rời đi, một lát sau bọn họ liền đối mặt hai nhánh người đến từ quân đội.
Một phe là cấp dưới Vưu Mông phái tới, "Thượng úy muốn cùng anh đàm luận kỹ càng về chuyện liên quan tới Wasser lần nữa."
Phe còn lại thì vô cùng xa lạ, sĩ quan dẫn đầu cười tít mắt tự giới thiệu mình, "Tôi là Weiss, cấp dưới của thượng tá Romond, đến làm quen với mấy cậu trước."
Hàm ý trong lời hắn ta không rõ ràng, dường như không có ý tranh chấp với Vưu Mông, chỉ bắt tay nhau rồi cười rời đi.
"Có vẻ các anh bị thượng tá Romond vừa mắt rồi," cấp dưới Vưu Mông thông cảm vỗ vỗ vai từng người bọn họ, "Mọi người đều biết người dưới trướng Romond thăng cấp rất nhanh, nhưng đó là do đội quân anh ta lãnh đạo đều tham gia vào những hoạt động nguy hiểm nhất, dùng tính mạng và máu tươi đổi lấy quân hàm xứng đáng với sự khâm phục. Nhưng mà tuổi các anh còn nhỏ, tôi kiến nghị các anh gia nhập vào những đơn vị khác để thích ứng một khoảng thời gian đã rồi hẵng nhận lời chiêu mộ của thượng tá Romond."
Thì ra là như vậy, bọn họ ghi nhớ tin tức này, chân thành cảm ơn vị sĩ quan này.
Trên mỗi tinh cầu chỉ có mười người có thể thăng cấp, đội Mộng Chi vào bao nhiêu ra bấy nhiêu, sáu người bọn họ chiếm hơn một nửa chỉ tiêu, làm thầy Ngô phụ trách bọn họ cười sắp rách cả miệng.
Càng đáng gờm hơn là trong ba đội của trường quân đội Thừa Dương còn có hai người thăng cấp nữa, một người là Phương Trình, một người thì không quen lắm.
Cấp dưới Vưu Mông nói rõ lý do với thầy Ngô, ngay khi muốn dẫn đội Mộng Chi lên phi thuyền quân đội thì có một nhóm người đi thẳng về phía đội Mộng Chi.
Là Nhậm Thanh Anh cùng các đồng đội của cô ta.
Nhậm Doanh Doanh đi khập khiễng bên cạnh mấy người đó, cười cười với bọn họ, "Thanh Anh, nhờ có bọn họ mình mới có thể ra ngoài đấy."
"Lại gặp mặt," Nhậm Thanh Anh đi thẳng tới trước mặt Cố Vấn Thành, ánh mắt tràn vẻ phải có bằng được, "Cố Vấn Thành."
Nhậm Doanh Doanh nói cho cô ta biết tên Cố Vấn Thành.
Cố Vấn Thành chẳng mảy may thay đổi nét mặt, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Biểu hiện lạnh nhạt của hắn khiến Nhậm Thanh Anh cảm thấy mất mặt trước mọi người, "Em đã cho anh thời gian suy nghĩ, giờ nói cho em biết anh suy nghĩ thế nào rồi?"
"Em chỉ muốn nghe đáp án anh đồng ý."
Nhậm Thanh Anh cũng thăng cấp, cả đội nhiều người như vậy bảo đảm cho một mình cô ta, biểu cảm của các đồng đội bị mất quyền thi đấu từ sớm chẳng dễ nhìn gì gì cả.
Lần nữa nhìn cô ta vênh mặt hất hàm sai khiến ra lệnh cho người khác, các đồng đội bị mất quyền thi đấu còn ác ý mong đội Mộng Chi từ chối thẳng mặt.
Nụ cười của người đội Mộng Chi tắt ngúm.
Lý Tấu Tinh khoác vai Cố Vấn Thành, nhìn thẳng vào Nhậm Thanh Anh, "Ngại quá, cậu ấy có người mình thích rồi."
Tim Cố Vấn Thành giật thót, lập tức nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng quắc.
Vẻ mặt Nhậm Thanh Anh trở nên khó coi, "Ai?"
"Vấn Thành không chỉ rất thích người kia," phần tay thòng xuống khi khoác lên vai Cố Vấn Thành của Lý Tấu Tinh ngày càng dài, rồi từ từ dịch dần về phía cằm hắn, vuốt nhẹ bờ môi, "Còn từng hôn nhau, ôm ấp nhau, những trò thân mật đều đã làm qua, cô muốn chen vào làm người thứ ba?"
Ánh mắt Cố Vấn Thành nhìn anh càng thêm nóng bỏng.
Các đồng đội đội Mộng Chi hoàn hồn lại, biết Lý Tấu Tinh chỉ đang nói bừa để Nhậm Thanh Anh lui bước, rối rít lên tiến phụ họa, "Đúng vậy, chúng tôi còn ăn cơm với nhau, đối phương quả là một cô gái tốt xinh đẹp dịu dàng."
"Thế nhưng Vấn Thành hình như không tình nguyện cho chúng tôi gặp cô ấy," Lăng Niên hừ lạnh một tiếng, "Dục vọng chiếm hữu rất mạnh."
Swarin liếc Cố Vấn Thành, linh quang chợt lóe, rốt cuộc cũng biết mình có thể nói gì, "Nấu ăn ngon lắm luôn!"
Mấy câu nói này tựa như một chậu nước lạnh, dội tắt ngọn lửa nóng trong lòng Cố Vấn Thành.
Cứ ngỡ rằng đã biết, hóa ra chỉ đang nói mò à?
Hắn mím chặt miệng.
Rốt cuộc dục vọng chiếm hữu của Lý Tấu Tinh đối với hắn có mạnh hay không?
Hắn muốn đối phương giống như hắn, sẽ vì sự thân mật của bất kì cô gái nào sinh ra dục vọng độc chiếm anh và lòng ghen tị siêu mạnh.
Nhậm Thanh Anh càng nghe càng giận, "Lẽ nào cô gái kia còn đẹp hơn tôi ư?!"
"Cậu ấy cao hơn cô," Cố Vấn Thành đột nhiên nở nụ cười, "Dáng người đẹp hơn cô, lúc cười rộ lên lại đẹp mắt hơn cô."
"Nếu như cậu ấy ngoan ngoãn sẵn lòng để tôi hôn thỏa thích," hắn nói với vẻ ý tứ sâu xa, "Tôi sẽ càng thích cậu ấy."
(*vì tiếng Trung ngôi thứ 3 có 她 - cô ấy và 他 - anh ấy đều phát âm là tā nên mấy người Lăng Niên và Nhậm Thanh Anh mới hiểu nghĩa nữ trong khi anh Thành nói 他 - anh ấy)Sinh mệnh cũng có thể cho cậu ấy.
"..." Vẻ mặt Cố Vấn Thành không lừa được người ta, sắc mặt Nhậm Thanh Anh đổi tới đổi lui, vất vả mãi mới cố nặn ra được một nụ cười, như thể mất lý trí, "Em có thể chia sẻ anh với cô ấy."
Tất cả mọi người nghe được lời này, "..."
Không dám tin, đầu óc đại tiểu thư nhà họ Nhậm bị hỏng rồi à?
Chia sẻ???
Xen vào tình cảm của người ta rồi cùng một cô gái khác chia sẻ
một gã đàn ông?
Nhậm Doanh Doanh kinh ngạc thốt lên, "Nhậm Thanh Anh!"
Nhậm Thanh Anh chợt lấy lại tinh thần, vẻ mặt thay đổi không ngừng, cuối cùng miễn cưỡng đè cảm xúc xuống, "Các anh ở lại sao Trú Lưu bao lâu?"
Sĩ quan lặng lẽ dặn người dẫn đội Mộng Chi đi trước, "Đi ngay bây giờ."
"Ở lại đây hai ngày," giọng điệu Nhậm Thanh Anh cương quyết, "Ai phái anh tới?"
"Thượng úy Vưu Mông," sĩ quan nói, "Thứ cho tôi nói thẳng Nhậm tiểu thư, đây không phải chuyện mà chỉ cần một câu nói của cô là có thể quyết định được."
Nhiều thế hệ gia tộc Vưu Mông theo quân đội và chính trị, Nhậm Thanh Anh không thể quá phận được.
"Vậy tôi cũng đi cùng các anh," Nhậm Thanh Anh kéo thêm hai người đi theo, "Những người còn lại tự quay về, đừng quấy rầy tôi."
Sau khi tự mình lĩnh hội Lý Tấu Tinh mới có thể biết rõ công phu bám người của vị đại tiểu thư này lợi hại cỡ nào, "Lời tôi nói còn chưa rõ hả?"
"Về phòng trước đi," Cố Vấn Thành kéo anh và đồng đội đi về phòng, "Chớ quay đầu lại nhìn cô ta, cô ta không xứng để cậu ghi nhớ dáng vẻ."
Phi thuyền Vưu Mông phái tới đón bọn họ rất lớn, còn phân phòng cho mấy người bọn họ, rõ ràng không phải là hành trình ngắn hạn. Tế Du hỏi binh sĩ dẫn đường, "Không phải tuyến đường về sao Thác Bang à?"
"Đây là tuyến đường tới một tinh cầu khác," binh sĩ biết gì nói nấy, "Một tinh cầu trong thiên hà thứ sáu báo cáo gặp được bóng dáng Wasser, sau khi điều tra quả thật có sức mạnh bí ẩn tồn tại, thượng úy đã tới trước rồi, bây giờ chúng ta tới đó."
"Nhưng chuyện này chẳng hề liên quan đến sinh viên trường quân đội chúng tôi." Lý Tấu Tinh nói.
Sinh viên trường quân đội chú trọng tinh thần lực thứ nhất, coi trọng thể chất thứ hai. Trường quân đội Thừa Dương chưa từng chậm trễ việc rèn luyện thể chất cho sinh viên, bởi vậy mỗi người đều có dáng người rất đẹp, lúc ưỡn ngực lên cơ ngực phồng to như muốn xé rách cả áo.
Bởi vậy dù cho cả thuyền toàn binh sĩ, bọn họ không hề tỏ ra yếu thế.
Cũng vì biết bọn họ là sinh viên trường quân đội, không để cho sinh viên trường quân đội hạ thấp, binh sĩ luôn gồng mình giữ vững hình tượng suốt một đường.
"Song lại có liên quan tới cậu," binh sĩ nói, "Tinh cầu mà người bị nghi là Wasser ghé thăm có nguyên tố đặc thù tồn tại, loại nguyên tố kia hẳn các cậu cũng biết, gọi là Nan."
"Ở sao Xá hả?"
"Đúng," binh sĩ giúp bọn họ đẩy cửa phòng ra, "Bên trong có ba căn phòng độc lập, các cậu tự chia đi, hai ngày sau chúng ta sẽ đến mục tiêu."
Chờ người đi rồi, Lý Tấu Tinh sờ mũi một cái, không ngại học hỏi kẻ dưới, "Nan là cái gì?"
Cách phát âm từ này quá lạ, cực kỳ khó đọc.
"Nhóc học dốt," cái này ngay cả Hi Nam cũng biết, cười nhạo không thương tiếc, "Sử dụng loại này nguyên tố này trong thời kỳ trưởng thành của con người sẽ giúp sức mạnh tăng gấp bội, cũng đẩy nhanh tốc độ phát triển, có người gọi nó là món quà dành cho người trẻ tuổi."
Sau những cướp bóc liên tục, loại chất này hiện đã được bảo vệ, trở thành nguyên tố cấm sử dụng. Qua nhiều năm như thế, e rằng phương pháp thu thập Nan cũng đã thất truyền.
Nhưng mà Wasser đã quá độ tuổi thời kỳ trưởng thành lại xuất hiện trên tinh cầu này, chẳng trách Vưu Mông sẽ cho rằng có liên quan tới Lý Tấu Tinh.
Dù sao việc khiến đối thủ nhanh chóng trưởng thành cũng có thể trở thành lý do Wasser tìm kiếm Nan.
Tuy nhiên, Cố Vấn Thành chính là Wasser mà.
Trước giờ hắn chưa từng rời khỏi Lý Tấu Tinh.
Vẻ mặt Cố Vấn Thành bình tĩnh, tựa như tin tức một kẻ được cho là Wasser xuất hiện trên sao Xá chẳng chút quan hệ gì với hắn, "Nếu là như vậy, không thể không nói, Wasser quả thật rất để ý đến việc bồi dưỡng đối thủ."
Lý Tấu Tinh âm thầm quan sát hắn hồi lâu, không nhìn ra có gì không đúng.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng Nhậm Thanh Anh ở ngoài cửa bám mãi không tha, "Cố Vấn Thành, em đến bồi dưỡng tình cảm với anh đây."
Trình độ này, đừng nói Cố Vấn Thành, những người khác của đội Mộng Chi vừa nghe giọng cô ta là đã thấy sầu não.
"Sao cô ta lại ngang ngược thế chứ," Tế Du đau đầu, "Làm sao bây giờ?"
Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, làm lòng người phiền hà bực bội.
Lý Tấu Tinh nhăn mày, mở quang não ra, "Chỉnh thành giọng nữ cho tôi."
Lăng Niên hiểu rõ, lộ ra ý cười xem trò vui, chỉnh thành giọng nữ dịu nhẹ ấm áp cho anh.
Mấy chàng trai cười xấu xa, nên trốn vào phòng thì trốn vào phòng, hé ra khe cửa trộm nhìn Cố Vấn Thành trong phòng khách. Lý Tấu Tinh dựa vào cửa phòng ngủ mờ tối, chốc sau Cố Vấn Thành liền gửi cho anh một tin nhắn.
Là loại chỉ có âm thanh, không có hình ảnh ấy.
Cố Vấn Thành ngay trước mặt các đồng đội, thoải mái gọi thật to: "Cục cưng?"
Các đồng đội đang nhìn trộm che miệng nín cười, úi trời, vừa mới vào đã gọi to cục cưng, dữ dội thế à?
Lý Tấu Tinh ho khan một tiếng, lúc truyền tới quang não của Cố Vấn Thành đã biến thành giọng nữ dịu dàng, "Bé cưng ơi, bé cưng Thành Thành của em à."
Úi chà chà.
Hai người bọn họ còn có thể nhịn được chứ các đồng đội đang xem trò vui đã nổi hết cả da gà da vịt!
Nhưng mà phải làm mắc ói như vậy, tốt nhất là khiến Nhậm Thanh Anh đáng ghét kia biết khó mà lui!
Nhậm Thanh Anh không buông tha hét lên: "Nếu anh không chịu mở cửa thì em sẽ tìm người lấy mật mã cửa phòng anh đó."
Cố Vấn Thành nở nụ cười với tin nhắn, tức thì lạnh mặt mở cửa cho cô ta.
Tuy nhiên tâm trạng lại sung sướng hớn hở.
Bé cưng Thành Thành của em.
Những lời này là Lý Tấu Tinh nói.
Hắn cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, đối phương sắp bị mị lực của hắn bắt làm tù binh rồi.
Truyện convert hay :
Cái Thế Y Tế Lâm Viêm Liễu Mạc Nghiên