Cứ như vậy, nhiệt độ của Nam Cung Nhược Hư nóng lại hạ, hạ lại tăng, lặp đi lặp lại liên tục suốt bảy tám ngày. Mỗi ngày hơn nửa thời gian là hôn mê, khi tỉnh cũng mê man. Chỉ có thể cho hắn ăn chút cháo uống chút thuốc lúc hắn tỉnh, nhưng cũng ăn không được bao nhiêu, thỉnh thoảng lại nôn ra hết.
Chỉ qua mấy ngày, hắn nhanh chóng gầy yếu thấy rõ. Tiết đại phu nghĩ nhiều cách, nhưng bất đắc dĩ là thân thể Nam Cung Nhược Hư quá yếu, càng phải kiêng kỵ nhiều, thuốc có thể sử dụng thật sự quá ít. Cho nên khi hắn gặp Nam Cung Lễ Bình chỉ có lắc đầu thở dài, một câu cũng không nói nên lời.
Mấy ngày qua, trời vừa tối thì Ninh Vọng Thư liền lẻn vào Mặc Cách cư, hoặc nấp ngoài cửa sổ, hoặc nằm trên xà nhà, biết hắn ngày nào cũng mê man trong bệnh, trong lòng khổ sở, chỉ có thể nhân lúc hạ nhân đi ngủ, mới có thể đi vào thăm hắn.
Đêm nay, Nam Cung Nhược Hư vừa mới hạ sốt, nặng nề ngủ, Tiết đại phu liền cho hạ nhân ở ngoài chờ nghe lệnh. Đến khi hạ nhân ngủ, Ninh Vọng Thư nhẹ nhàng nhảy vào từ cửa sổ, đến cạnh giường sờ trán hắn.
Đã không còn nóng rực như trước, nàng nhẹ nhàng thở ra.
“Sao còn chưa tốt lên?”
Nhìn hắn hơi thở mỏng manh nằm trên giường, đâu còn bộ dáng ôn hòa cười yếu ớt ngày thường, tim nàng không khỏi như bị dao cắt. Nàng biết rõ, theo thân thể hắn, ốm đau như vậy, hơn nữa mỗi ngày uống vài ngụm cháo, thật sự không chịu được bao lâu.
Nhẹ nhàng lau mồ hôi trên cổ cho hắn, cúi đầu nghe thấy Nam Cung Nhược Hư đang ngủ rên rỉ ra tiếng, lại thấy mi tâm hắn hơi nhăn lại, chắc trong người đang khó chịu lắm.
Bất tri bất giác, vài giọt nước mắt chảy xuống hai má nàng, nàng nhanh chóng lau đi, lại hận bản thân vô năng.
Nam Cung Nhược Hư chậm rãi mở hai mắt, ánh nến mơ hồ lọt vào tầm mắt, hắn mơ mơ hồ hồ thấy một bóng người quen thuộc đứng trước giường. Hắn vươn tay…
Nàng cầm tay hắn, ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, yếu ớt mà chân thực.
“Huynh nhất định phải cố gắng.” Nàng ghé sát lỗ tai hắn lặng lẽ nói.
Sau đó, nàng hôn hắn, cực kỳ nhẹ nhàng.
…
Về sau, khi Nam Cung Nhược Hư nói đến việc này, Ninh Vọng Thư tuyệt đối không thừa nhận, chỉ nói hắn sốt đến hồ đồ. Nếu cố gắng tra hỏi, nàng liền cợt nhả cắn hắn một cái, nói hắn nhớ nàng đến cuồng, mới có ảo giác như vậy.
Trời còn chưa sáng, Tiết đại phu mang đôi mắt một đêm chưa ngủ toàn tơ máu tới Mặc Cách cư, cầm ngân châm vào phòng.
Hắn biết rõ thân thể Nam Cung Nhược Hư không thể kéo dài từng ngày, sốt cao đứt quãng đã tiêu hao hết khí huyết của hắn. Qua suy nghĩ kỹ càng, trong một đêm thi châm, hắn quyết định mạo hiểm dùng phương pháp châm cứu bức ra nhiệt độc trong cơ thể Nam Cung Nhược Hư.
Phương phát này hung hiểm dị thường, dùng châm phải cực kỳ cẩn thận, nếu có chút sai lầm, nhiệt độc phản phệ, Nam Cung Nhược Hư sẽ mất mạng ngay lập tức.
Cũng vì như thế, Tiết đại phu cân nhắc đắn đo mãi, nghĩ đến trường hợp Nam Cung Lễ Bình vì sợ hãi mà do dự, ngược lại sẽ bỏ qua thời cơ.
Thân thể đại thiếu gia như vậy, thật sự rất nguy…
Đi vào phòng, Nam Cung Nhược Hư mê man như cũ, khuôn mặt tĩnh lặng. Tiết đại phu bắt mạch, mạch đập dù yếu, nhưng lại vững vàng, đúng là thời cơ thi châm tốt nhất.
Hàn quang trên kim chớp động,
đầu tiên Tiết đại phu trích máu ở hai ngón áp út của của hắn, chuẩn bị để nhiệt độc thoát ra, lập tức rút ra cuộn kim châm.
Hai bên sườn tay đều ba châm, năm ngón tay mỗi ngón một châm, bên kia cũng như thế.
Trên đỉnh đầu có một châm vào ba tấc, xung quanh có năm châm cũng vào ba tấc.
Trước sau tai mỗi nơi một châm, gáy một châm.
Đan Điền một châm, Thông Thiên một châm, ở mép tóc một châm, Liêm Tuyền một châm, Phong Trì hai châm, Thiên Trụ hai châm.
….
Năm mươi chín châm vị trí khác nhau, sâu cạn khác nhau, cần phải liền mạch lưu loát. Dù đêm qua đã thử trên hình nhân hơn mười lần, giờ phút hắn này cũng có chút do dự.
Thở sâu, châm vào huyệt Hiệp Bạch…
Đan Điền: rốnThông Thiên: sau huyệt Thừa Quang 1,5 đốt.Liêm Tuyền: Chính giữa bờ trên sụn giáp trạng, trên lằn chỉ ngang chỗ cuống hầu, ở trên khe của xương móng và sụn giáp trạng.Phong Trì: Ở chỗ lõm của bờ trong cơ ức đòn chũm và bờ ngoài cơ thang bám vào đáy hộp sọ.Thiên Trụ: Nằm dưới điểm lõm chính ở phía sau vùng gáy. Hiệp Bạch: cạnh trước và ngoài xương cánh tay, dưới huyệt Thiên phủ 1 đốt.Châm nhập da thịt, đau đớn có thể nghĩ được, Nam Cung Nhược Hư vẫn trong mộng, cũng vô tri vô giác.
Trên trán Tiết đại phu cũng có mồ hôi, thi châm vẫn vững vàng hữu lực, hàn châm như băng, vào các huyệt Phong Trì, Thiên Trụ… Đến khi thi châm xong, chỉ qua chút thời gian, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo.
Ngân châm trên người run rẩy, Nam Cung Nhược Hư tuy chưa tỉnh, mồ hôi trên người lại từng chút chảy ra, mà lỗ nhỏ trên đầu ngón tay vẫn chưa chảy máu. Tiết đại phu nhíu mày chăm chú nhìn, hắn biết khí huyết Nam Cung Nhược Hư vốn đình trệ, phải đợi một lát nhiệt độc mới chảy ra.
Nhưng mà khi châm cứu, người bình thường không thể để quá lâu, huống hồ là Nam Cung Nhược Hư.
Lại qua chừng nửa nén hương, vẫn không thấy máu chảy ra, Tiết đại phu kiên quyết lấy ra một cây ngân châm, men theo mạch đập châm xuống, muốn làm huyết mạch hắn thông thuận. Ngay tức khắc, Nam Cung Nhược Hư rên rỉ ra tiếng, sắc mặt từ trắng chuyển xanh, lại từ xanh biến thành đen, đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi…
Tiết đại phu kinh hãi. Bỗng có một người từ trên nhảy xuống, dừng ở bên giường, lo lắng nói: “Tại sao huynh ấy lại như vậy?”
Người này đúng là Ninh Vọng Thư, hôm nay nàng đến thăm Nam Cung Nhược Hư, nghe thấy tiếng bước chân của Tiết đại phu, xoay người nhảy lên xà nhà, sau đó vẫn nằm ở trên nhìn xuống, đến khi Nam Cung Nhược Hư nôn ra máu, mới sốt ruột nhảy xuống.
———–