Vì nhóm Đoạn Dịch đã trải nghiệm cốt truyện phòng 3-1 một lần, nên lần thăm dò này giao cho ba người Ổ Quân Lan, Khang Hàm Âm, Doãn Oánh Oánh.
Trước khi các cô gõ cửa vào phòng, Đoạn Dịch nhắc nhở dáng vẻ của người phụ nữ trung niên về sau sẽ không được đẹp mắt. Chờ các cô chuẩn bị tâm lý xong xuôi, Đoạn Dịch mới trở lại khoang xe số 2.
Đoạn Dịch suy đoán, có khả năng cốt truyện nhóm Ổ Quân Lan gặp sẽ giống hệt mìnhđã gặp. Nếu mọi thứ thuận lợi, các cô sẽ trở lại khoang xe số 2 sau 15 phút nữa.
Đoạn Dịch rất muốn tận dụng 15 phút này để tìm mấy người chơi vẫn chưa giao thiết bị, tâm sự một chút.
Anh nhìn về phía Phương Đông Vũ, vừa lúc Phương Đông Vũ cũng đi tới, chủ động nói: "Nói chuyện chứ?"
Cứ thế, một lát sau, Đoạn Dịch và Minh Thiên cùng Phương Đông Vũ vào phòng số 1 khoang số 7.
Đóng cửa lại, Đoạn Dịch mở miệng nói Phương Đông Vũ: "Trong ba người không giao thiết bị, cô là người đầu tiên tới tìm tôi, vì cô thông minh hơn hai người kia một chút. Cô đã nhận ra, khi chỉ còn ba người không giao thiết bị, nghĩa là ba người không phối hợp với kế hoạch của tôi."
Tổng cộng có 12 người chơi, 9 người đã tham gia kế hoạch của Đoạn Dịch, còn 3 người.
Trong tình huống cực đoan nhất, cả 3 người đều là sói.
Không nói đến việc Đoạn Dịch gom hết các thiết bị giao cho Minh Thiên thao tác, ngay cả không thao tác gì, 3 người sẽ không nghe được tiếng thảo luận nào. Kể cả nhắm mắt cắn bừa, vận may bùng nổ, liên tục cắn trúng ba chức năng hoặc ba dân thường, bọn họ vẫn không thắng được.
Bởi vì chỉ cần bọn họ dám cắn người, người tốt sẽ lập tức vote. Khỏi cần nghe biện hộ, cứ trực tiếp đóng gói đưa cả ba người vào tù là được.
Đến lúc đó, trò chơi vẫn chưa kết thúc, vậy thì chỉ còn cách dựa vào phương pháp của Đoạn Dịch mà thôi.
Bởi vậy, theo góc nhìn của Phương Đông Vũ, nếu buổi tối cô rút được bài người tốt, cần qua màn theo cách thường quy, đương nhiên là càng nhiều người cùng thăm dò càng tốt, cô cũng sẽ phối hợp với kế hoạch của Đoạn Dịch.
Nếu là người sói, nhiều nhất chỉ có hai đồng đội sói, còn có thể chịu thua giảng hòa cùng Đoạn Dịch, giao thiết bị ra. Cô sẽ không thể kiên trì đến cuối, đó là điều tất yếu.
"Đúng vậy, chính xác. Thế nên tôi giao thiết bị cho anh." Phương Đông Vũ đưa thiết bị cho Minh Thiên, nhìn về phía Đoạn Dịch, "Anh đúng là rất lợi hại. Tôi không ngờ... Cả Vân Hạo và Bạch Tư Niên đều tin anh. Không ngờ anh lại có thể kéo được nhiều người như vậy về phe mình. Trong trò chơi này, làm được như thế không dễ dàng gì."
Đoạn Dịch trầm mặc một lát, nói: "Thật ra cô có thể chờ đến 10 giờ rút bài thân phận rồi mới giao thiết bị. Như vậy lỡ rút được bài sói, cô có thể giả vờ hợp tác với bọn tôi. Một khi về sau phó bản xuất hiện nguy hiểm lớn, ngay cả khi không dùng thiết bị, cô có thể lợi dụng phó bản để trở mình. Lỡ may tất cả người tốt chết hết thì sao? Một người sói là cô sẽ tự động qua màn."
Nghe Đoạn Dịch nói, Phương Đông Vũ cười. "Tôi nghĩ... Có lẽ số 11 và số 12 cũng nghĩ như vậy nhỉ. Nếu ý tưởng của tôi giống bọn họ, thật sự làm như lời anh nói, tôi đoán... Anh tuyệt đối sẽ không tin tôi. Đến lúc đó, đêm nay tôi sẽ bị ném thẳng vào nhà giam. Còn hai bọn họ..."
"Tương tự, nếu bọn họ không giao thiết bị trước 10 giờ, đêm nay và đêm mai, họ sẽ bị loại bỏ. Tôi giao thiết bị ra, ít nhất anh phải hứa với tôi... Hai ngươi không tham gia kia sẽ bị loại. Không hợp tác, vậy thì vào tù, đúng không?"
Lời Phương Đông Vũ nói đúng là dự định của Đoạn Dịch.
Thiết bị phải dùng vân tay để mở, Minh Thiên không thể thao tác, nhưng Minh Thiên có thể trả thiết bị cho Đoạn Dịch, để anh sử dụng kỹ năng.
Ngoài ra, Đoạn Dịch tin tưởng đồng đội mình, dù chỉ là ba người Ổ Quân Lan, Khang Hàm Âm, Tra Tùng Phi cũng quá đủ.
Minh Thiên tạm thời giao thiết bị cho bốn người, đủ để bọn họ vote, đưa từng người không giao thiết bị vào tù.
Kế hoạch của Đoạn Dịch là, tâm sự với ba người không giao thiết bị trước 10 giờ. Coi như là cho họ cơ hội cuối cùng.
Nếu bọn họ vẫn không chịu tham gia, vậy Đoạn Dịch sẽ không tốn miệng lưỡi nữa, trực tiếp loại bọn họ.
Hiện tại Phương Đông Vũ giao thiết bị ra, là vì cô đủ thông minh, biết rõ tình hình.
Cô không thể không tham gia kế hoạch của Đoạn Dịch. Cần gì vào tù để bản thân lâm vào thế bị động?
Cô chỉ có thể giao thiết bị.
Không thể không cảm thán cô bé này quá thông minh, đồng thời Đoạn Dịch cũng không thể nhìn thấu được đằng sau lòng dạ đầy thủ đoạn, rốt cuộc cô là người như thế nào.
Nhìn về phía Phương Đông Vũ, Đoạn Dịch gật đầu, xem như hứa với cô.
Cô đã giao thiết bị. Tuy xuất phát từ cân nhắc lợi hại, nhưng vẫn chưa rút bài thân phận, xem như có tin tưởng Đoạn Dịch.
Bởi vậy Đoạn Dịch cũng đưa ra hứa hẹn... Anh sẽ loại trừ những đồng đội không hợp tác.
Gật đầu xong, Đoạn Dịch thấy Phương Đông Vũ muốn nói lại thôi.
Đoạn Dịch liền nói: "Có gì muốn nói thì cứ việc nói với tôi."
Phương Đông Vũ tỏ vẻ thành khẩn: "Mặc kệ anh có tin hay không tôi cũng phải nói, thật ra tôi tin anh. Con người anh gan dạ sáng suốt, vũ lực trí tuệ có đủ khiến đồng đội tin tưởng. Trong đội này, anh là người dẫn đầu rất tốt. Lúc trước sở dĩ tôi không đồng ý hợp tác cộng thắng với anh, không phải vì không tin anh, mà là không tin những người khác. Tôi không tin những người khác chịu tin tưởng anh không chút khúc mắc. Lời..."
Bật cười, Phương Đông Vũ nói: "Lời tôi nói hơi vòng vo, nhưng chắc là anh hiểu. Tôi thực sự không ngờ mọi người đều... Nếu thật sự có thể qua màn dựa theo phương pháp của anh, tôi đây rất cảm ơn. Cảm ơn anh, Đoạn Dịch."
Nghe Phương Đông Vũ nói, Đoạn Dịch có chút cảm khái.
Anh nhíu mày nhìn cô gái nhỏ gầy trước mặt vài lần.
Phương Đông Vũ khẽ gật đầu với anh, không nhiều lời nữa, đứng dậy rời đi.
·
Sau khi Phương Đông Vũ rời phòng không lâu, Đoạn Dịch và Minh Thiên về khoang xe số 2.
Những người chưa giao thiết bị chỉ còn Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy.
Hai người hoàn toàn không đủ ảnh hưởng tình hình chung.
Vậy nên Đoạn Dịch không còn bận tâm đến Ma Sói, chuẩn bị đặt tất cả sự chú ý vào cốt truyện phó bản chứa đầy "không biết".
Đoạn Dịch nhìn đồng hồ, gần 15 phút rồi.
Ngồi xuống ghế, anh đợi thêm một lát, khoang xe số 3 bên cạnh có tiếng động... Là nhóm các cô gái Ổ Quân Lan đi ra.
Ba cô lấy tốc độ cực nhanh trở lại khoang xe số 2. Nháy mắt vừa mới tiến vào, các cô đều không chịu nổi, chân mềm nhũn ngồi sụp xuống trên hành lang.
"Ôi vãi Tiểu Lan sao thế? Chị không sao chứ Tiểu Lan! Mặt đất lạnh lắm, đừng ngồi đó! Để tôi đỡ chị lên ghế ngồi..."
Bành Trình vừa kêu to vừa chạy tới chỗ Ổ Quân Lan, chẳng qua chưa nói xong đã bị Khang Hàm Âm trừng một cái, làm hắn không dám động nữa.
Đoạn Dịch đỡ các cô dậy, hỏi các cô đã thấy những gì.
Lúc này Bành Trình mới tinh ý, nhanh chóng bưng ba ly nước tới.
Các cô uống nước, thở hổn hển vài hơi, qua một lúc lâu mới bình tĩnh một chút.
Ổ Quân Lan nói với Đoạn Dịch: "Những gì bọn tôi trải qua, gần như không khác một chữ anh đã kể. Trước khi đi tôi có nấu cơm... Giờ không ăn vô. Hình ảnh bà ấy chết, quả thực... quả thực là..."
Hình ảnh ấy quá mức kinh khủng rất khó tiếp thu. Bây giờ nhớ lại, sắc mặt Ổ Quân Lan trắng bệch.
Điều chỉnh lại hơi thở, cô nói tiếp: "Những gì bọn tôi trải qua hơi khác bên anh. Khi máu loãng tràn ra, bọn tôi liền chạy ra ngoài, nhưng sau khi đóng cửa rồi mở cửa ra, tình huống có biến hóa..."
Nửa người trên người phụ nữ trung niên bị dẹp xuống, nội tạng chảy ra cùng máu, màu máu dần nhiễm đỏ toàn bộ không gian. Trước khi máu đụng tới mũi chân, mấy cô gái Ổ Quân Lan rời khỏi phòng, dứt khoát đóng cửa lại.
Nhưng trước khi rời đi, Ổ Quân Lan muốn nhìn kỹ người phụ nữ, nhịn không được mở cửa nhìn thoáng qua.
Chính vào lúc này, cô phát hiện một chi tiết mà nhóm Đoạn Dịch chưa gặp qua.
... Sau khi máu phủ kín toàn bộ không gian, chúng bắt đầu ngưng tụ thành một con số lơ lửng giữa không trung.
Nghe đến đó, Đoạn Dịch hỏi: "Đừng nói lại là số 10?"
Ổ Quân Lan lắc đầu: "Không, là số 9."
Đoạn Dịch lại hỏi: "Ngoại trừ số 9, các manh mối khác trong phòng vẫn là số 10?"
"Đúng vậy." Ổ Quân Lan nói, "Mấy thứ khác vẫn là số 10."
Các con số trong phòng vẫn là số "10".
Mà sau khi Ổ Quân Lan đóng mở cửa, lại nhìn thấy máu ngưng tụ thành con số 9.
Đoạn Dịch đoán được gì đó, nhưng chưa thể xác định, vậy nên nói: "Xem ra người phụ nữ trung niên bị kẹt trong khoảng thời gian từ 9 giờ 40 phút đến 10 giờ. Khoảng thời gian 20 phút và bà ấy rơi vào vòng lặp tuần hoàn. Ngoài ra, tôi nhớ là tôi đã đụng tay vào không ít đồ đạc dính máu trong phòng..."
Nghe Đoạn Dịch nói tới đây, Khang Hàm Âm bổ sung: "Tôi có dẫm vào máu, nhưng ra ngoài không thấy đế giày dính máu."
"Đúng vậy, máu trên tay tôi cũng biến mất. Thế nên tôi cho rằng căn phòng chỉ là không gian ảo."
"Không gian không chân thật, thời gian lặp lại... Chiếc váy của bà ấy bị dính cà phê, không thể giặt sạch, cuối cùng chết thảm, xảy ra một lần rồi lại một lần. Chờ nó xảy ra một lần nữa, chúng ta hãy quan sát con số máu, có khả năng sẽ hiểu rốt cuộc chuyện là như thế nào."
·
Chờ khoảng nửa tiếng, ngoại trừ ba cô gái, hầu hết các người chơi khác đã ăn tối, âm thanh "Tích tắc" cuối cùng cũng vang lên.
Lúc này người tới trước bảng điều khiển là Bạch Tư Niên.
Đoạn Dịch nhìn cậu ta mở cửa tủ, mắt nhìn cái nút màu đỏ trên bảng điều khiển, sau đó nghe cậu ta nói: "Vẫn là 3-1. Lần này để tôi thử xem."
Bạch Tư Niên ấn nút đỏ, loa phát ra giọng của người phụ nữ trung niên kia.
Bà ấy vẫn muốn mọi người mang cho mình một ly cà phê.
Lần này người đi giao cà phê đổi thành Bạch Tư Niên, Bành Trình và Phương Đông Vũ.
Trước khi bọn họ đến khoang xe số 3, Đoạn Dịch nhắc nhở Bành Trình hai câu về thảm trạng của người phụ nữ.
Bành Trình dõng dạc tỏ vẻ: "Thiên táng tôi còn thấy qua, còn sợ cái này à?"
Đoạn Dịch không nói gì, chỉ vỗ vai hắn ta.
Bành Trình nghiêm túc gật đầu với anh: "Tin tôi, anh Đoạn."
Nhưng Bành Trình không hổ là Bành Trình.
Phát ngôn rất hùng hồn, 15 phút sau khóc lóc chạy về.
"Đm... Không cho người ta chuẩn bị tâm lý một chút hả... Đm đm, cái quái gì thế tại sao lại như vậy..." Bành Trình khóc lóc chạy tới chỗ Đoạn Dịch, suýt tặng anh một cái ôm gấu bự... Thì bị Minh Thiên đột ngột chặn lại. Vậy nên Bành Trình đành đặt mông ngồi dưới đất khóc hu hu.
Ho nhẹ một tiếng, Đoạn Dịch khẽ vỗ vai hắn, sau đó nghiêm túc nhìn về phía Bạch Tư Niên. "Thế nào?"
Bạch Tư Niên nói: "Cốt truyện và manh mối bọn tôi thấy không khác mấy lời anh miêu tả. Cuối cùng sau khi bọn tôi ra ngoài rồi mở cửa, máu trong không gian quả thật tụ lại thành một con số. Nhưng lần này không phải 10, cũng không phải 9, mà là 8."
"10, 9, 8... Con số máu xuất hiện mỗi khi
cốt truyện kết thúc, tương đương với báo hiệu cốt truyện bắt đầu lại. Cái này giống như..."
Đoạn Dịch nói tới đây, Bạch Tư Niên cùng anh đồng thanh: "Đếm ngược!"
"Ừm." Đoạn Dịch lại nói, "Con số máu cuối cùng này rất có thể là nhắc nhở về thời gian. Người phụ nữ trung niên bị kẹt trong 20 phút, không ngừng lặp lại hành động trong khoảng thời gian này. Nhưng bà ấy sẽ không lặp vô hạn. Bà ấy chỉ có 10 cơ hội lặp lại."
"Như vậy... Nhiệm vụ của chúng ta là giải quyết vấn đề giúp bà ấy trước khi hết cơ hội. Hiện tại bà ấy đã lặp lại 3 lần. Nói cách khác, chúng ta còn 7 cơ hội nữa để tìm cách giải quyết vấn đề của bà ấy, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta."
Một lát sau, để tiện cho việc thảo luận, ba nhóm người chơi đã từng giao cà phê cho người phụ nữ trung niên ngồi túm tụm.
Bạch Tư Niên hỏi thẳng Đoạn Dịch: "Anh có ý tưởng gì không?"
Đoạn Dịch nghĩ một lát, hỏi Ổ Quân Lan: "Cô từng học y, cô nghĩ thế nào về tử trạng của người phụ nữ trung niên? Cơ thể bà ấy giống như... Bị vật gì đó đè dẹp lép. Là cái gì nhỉ?"
Ổ Quân Lan nhíu mày suy nghĩ sâu xa, Bành Trình bên cạnh cuối cùng cũng thở xong.
Hắn ta nói: "Còn có thể là cái gì chứ? Chắc chắn là sức mạnh quỷ thần! Bằng không thì sao cơ thể người có thể thành như thế được? Cơ thể tự dưng bẹp lép! Thề không thể tưởng tượng nổi!"
Suy nghĩ một lát, Ổ Quân Lan nói: "Toàn bộ nội tạng bị tổn hại, hơn nữa còn là tổn hại hoàn toàn, hình dạng nhìn như bị đè nặng quá mức. Nhưng tôi hơi khó tưởng tượng, nếu áp suất không khí không đột ngột thay đổi... Thì có thể biến người thành như thế được không..."
Minh Thiên cắt lời Ổ Quân Lan.
Đoạn Dịch nhìn về phía Minh Thiên. Hắn cũng đang lẳng lặng nhìn chằm chằm Đoạn Dịch.
Chỉ nghe Minh Thiên mở miệng nói: "Mọi người đều thấy trong phòng xảy ra rất nhiều hiện tượng lạ, đều xoay quanh hai chữ "trống rỗng". Khăn quàng cổ bị nhuộm máu, nhưng máu xuất hiện từ hư không, không biết bắt nguồn từ đâu, cũng không dính vào các vật dụng khác. Vậy nên trong không gian kia thật ra không có máu, thậm chí không có khăn quàng cổ, có chỉ hình ảnh "khăn quàng cổ nhuốm đỏ"."
"Thẻ căn cước công dân, thẻ nhân viên bị dính máu cũng tương tự. Chúng nó chỉ là hình ảnh tượng trưng. Suy tiếp theo hướng này, người phụ nữ trung niên cũng thế. Trong phòng không xuất hiện quỷ, áp suất không khí không đột ngột thay đổi hoặc vật thật gì khác khiến cơ thể bà ấy bị dẹp lép."
"Tôi đồng ý với cái nhìn của anh Tiểu Dịch, căn phòng là không gian giả thuyết. Hiện tại xem ra, rất có thể là không gian ý thức của người phụ nữ trung niên. Suy ra khăn quàng cổ, thẻ căn cước công dân, thẻ nhân viên bị nhuốm đỏ và cơ thể bị đè bẹp là những sự việc in dấu trong ý thức bà ấy. Đối ứng với hiện thực, chúng đã thật sự xảy ra."
Nghe Minh Thiên nói, Đoạn Dịch khẽ gật đầu. "Ừm. Tôi cũng nghĩ giống Tiểu Thiên. Như vậy có nghĩa là... một vụ thảm án."
Minh Thiên và Đoạn Dịch lần lượt nói xong, mấy người Ổ Quân Lan, Bạch Tư Niên, Vân Hạo dần hiểu rõ mọi chuyện. Vẻ mặt bọn họ trở nên nghiêm túc, lẫn chút đau thương.
Người duy nhất mặt ngơ ngác là Bành Trình. "Hả, là sao? Sao lại biến thành thảm án?"
Minh Thiên nhìn về phía Bành Trình, nói: "Những gì xảy ra trong phòng 3-1 mà chúng ta đã thấy, là sự việc người phụ nữ đã từng trải qua ngoài đời thật. Trong không gian giả tưởng 3-1 không tồn tại thứ gì đè dẹp cơ thể bà ấy. Nhưng ngoài hiện thực thì có."
"Ngoài hiện thực tồn tại thứ như thế á?" Bành Trình kinh hãi, "Nếu không phải quỷ, thứ gì có thể..."
"Rất đơn giản. Không phải hiện tượng lạ, là tai nạn." Minh Thiên lời ít ý nhiều, "Vật nặng rơi xuống từ công trường trên cao, động đất làm sập tường, hoặc... Một sự cố thường thấy hơn trong sinh hoạt thường ngày, dẫn đến thảm trạng này là... tai nạn giao thông."
"Tai, tai nạn giao thông...?!" Lặp lại từ này, mặt mũi Bành Trình trắng bệch, "Á!!! Cậu nói là..."
Minh Thiên nói: "Không sai. Tôi có khuynh hướng cho rằng đây là sự cố do tai nạn giao thông, hơn nữa là tai nạn giao thông cực kỳ thảm. Nửa trên người phụ nữ trung niên không bị đè dẹp ngay, mà có trình tự trước sau, giống như... Lốp xe trước nghiền qua bụng, sau đó tới phần ngực, cuối cùng là cổ."
Nghe vậy, Bành Trình não bổ ra cảnh tượng đó, trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời.
Đoạn Dịch thở dài: "Tôi hoàn toàn đồng ý với suy đoán của Minh Thiên. Tiếp tục suy đoán theo ý này. Mọi người còn nhớ chứ, các đồ vật bị dính máu gồm khăn quàng cổ, thẻ căn cước công dân, thẻ nhân viên. Đồ vật không bị dính máu có nhật ký và tranh thêu chữ thập. Có thể giải thích được nguyên do."
"Trong tình huống bình thường, không ai mang theo mấy món đồ như sổ nhật ký, tranh thêu chữ thập ra đường. Nhật ký được đặt ở phòng đọc sách hoặc phòng ngủ, tranh thêu chữ thập treo trên tường. Nhưng khăn quàng cổ là vật mang theo bên người. Suy ra lúc người phụ nữ gặp tai nạn giao thông, sổ nhật ký không dính máu vì nó không nằm trên người của người phụ nữ."
"Tiến thêm một bước, ba món đồ lần lượt bị dính máu cũng có trình tự. Thứ nhuộm máu đầu tiên là khăn quàng cổ, sau đó mới là thẻ căn cước công dân và thẻ nhân viên. Dựa vào logic rất dễ đoán ra. Bởi vì khăn quàng cổ nằm trên cổ người phụ nữ, lúc tai nạn xe giao thông xảy ra, cơ thể bị cán, khăn quàng cổ lập tức bị nhuốm máu."
"Thẻ căn cước công dân, thẻ nhân viên nằm trong túi xách, sau một lúc mới bị dính máu. Do vết thương của người phụ nữ nặng thêm, máu chảy ra nhiều, nhiều đến mức nhuộm đỏ toàn bộ túi xách, thẻ căn cước công dân và thẻ nhân viên mới bị dính máu."
Lần này, ngay cả người nói nhiều nhất là Bành Trình cũng im lặng một lúc lâu mới mở miệng hỏi: "Vậy... Mấy con số 10 là..."
Đoạn Dịch thở dài: "Tôi cảm thấy... Đó hẳn là chấp niệm trước khi bà ta chết."
Bành Trình nhíu mày: "Chấp niệm?"
Đoạn Dịch gật đầu: "Đúng, là chấp niệm. Bà ấy chạy đến trường con gái trước 10 giờ, đưa chiếc váy đẹp cho con gái. Tiếc là bà ấy không thể làm được, đến chết cũng không thể tha thứ cho bản thân."
·
"Mẹ, mẹ không thể mua chiếc váy kia cho con hả? Nhưng con rất muốn có nó. Các bạn học múa đều có váy mới xinh đẹp, có mỗi con không có."
"Xin lỗi, gần đây mẹ thật sự không có tiền. Lần sau mẹ mua cho con nhé?"
"Không được không được, mẹ không yêu con tí nào!"
Đại khái sau cuộc trò chuyện trên, sáng sớm con gái bà mở cửa một cái "rầm" rời nhà, một mình tới trường học.
Con gái rời nhà, bỏ lại người mẹ thương tâm.
Tâm tình của người mẹ nhất định rất áy náy, rất tự trách... Tại sao một cái váy bà cũng không thể mua nổi? Con gái nhỏ tuổi, không hiểu kiếm tiền vất vả là chuyện bình thường. Cô bé thấy bạn học đều có váy mới mà mình không có, đương nhiên cảm thấy bản thân thiệt thòi...
Người mẹ nói cho cùng không muốn con gái mình thất vọng, vậy nên sau khi con gái rời nhà, bà bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.
Có lẽ bà đã bán một ít vật dụng trong nhà, vài món trang sức quý giá... Cuối cùng miễn cưỡng gom đủ tiền, mua được một chiếc váy.
Bận kiếm tiền mất nguyên một ngày trời, đến lúc mua được váy đã gần 10 giờ tối.
Lúc ấy trong lòng người mẹ vẫn rất vui vẻ... Vẫn còn kịp! Bà vẫn kịp chạy đến trường học đưa váy cho con gái trước 10 giờ, để con bé được mặc váy mới, múa một điệu đẹp nhất.
Người mẹ rất vui, tới cổng trường lúc 9 giờ 40 phút.
Bà không quên con gái thích uống cà phê. Trong những dịp biểu diễn, cô bé thường uống một ly cà phê để lên tinh thần. Vì thế trước khi vào cổng trường, người mẹ ghé tiệm cà phê bên cạnh mua một ly cà phê cho con gái.
Sợ cà phê bị nguội, người mẹ chuẩn bị sẵn bình giữ ấm.
Mua được cà phê, bà rót cà phê vào bình giữ ấm.
Nhưng việc ngoài ý muốn lại xảy ra.
Có lẽ do mệt nhọc nguyên một ngày nên người mẹ bị tụt huyết áp, choáng váng đến mức run tay; cũng có thể do bà vô tình đụng phải ai đó...
Tóm lại, ly cà phê trong tay bị đổ, làm dơ chiếc váy bà đã chuẩn bị cho con gái.
Làm sao bây giờ? Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi...
10 giờ, con gái sắp bắt đầu biểu diễn!
Người mẹ gấp gáp chạy vội ra khỏi tiệm cà phê.
Bà nhớ phía đối diện tiệm cà phê có một tiệm giặt là quần áo.
Sẽ kịp, chỉ cần bà cầm váy sang đó nhờ nhân viên cửa hàng giặt giúp, mọi chuyện vẫn còn kịp. Dù sao vết bẩn cũng rất nhỏ, rất dễ xử lí, sẽ không mất bao nhiêu thời gian!
Lúc ấy, trời đang mưa.
Vậy nên khi người phụ nữ cầm chiếc váy chạy ra ngoài, nước mưa làm ướt váy, làm vết cà phê trên váy loang rộng.
Có lẽ là do mưa quá lớn, tài xế gật gù buồn ngủ, nên không nhìn thấy một người phụ nữ đang lao ra đường lớn giữa mưa.
Vì thế nửa trên người phụ nữ trung niên bị nghiền nát, cơ thể nằm trong vũng máu.
Chiếc váy cũng không bao giờ được giặt sạch.
Chẳng những không thể sạch vết cà phê, mà còn đẫm nước mưa và máu loãng, không còn xinh đẹp như trước nữa.