Trong bóng đêm cảm quan bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô hạn, Nguyễn Y Hàm cảm giác trước người một mảnh mềm mại, người bị đè trên vách tường lạnh lẽo, mùi hương thuộc về Tần Hải Dao nháy mắt lan tràn, ngọn tóc ẩm ướt quét qua cổ cô hơi ngứa.
Thân thể cơ hồ trong nháy mắt liền mềm xuống, Nguyễn Y Hàm cảm giác Tần Hải Dao dùng môi miêu tả xương quai xanh của cô, hít sâu một hơi, dùng lý trí còn sót lại đi đẩy Tần Hải Dao: "Cô làm gì?"
Tần Hải Dao ngẩng đầu, cho dù trong bóng tối, ánh lửa trong mắt nàng cũng có thể thiêu đốt hết thảy.
—— Em yêu chị, em yêu chị, em yêu chị......
Đôi mắt nàng, thân thể của nàng, tâm nàng, đều điên cuồng lặp lại một câu này.
Vô luận là một đời nào.
Vô luận đã trải qua cái gì, đối mặt cái gì, nội tâm Tần Hải Dao có lẽ có rất nhiều gợn sóng cùng biến hóa, nhưng từ đầu đến cuối, tình yêu của nàng dành cho Nguyễn Y Hàm chưa từng thay đổi.
Hôm nay, hình ảnh cô cùng Khương Trăn Nguyệt xứng đôi vừa lứa đứng chung một chỗ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng thống khổ bất kham, áp lực khắc chế cảm xúc ở một cái chớp mắt bùng nổ, như hồng thủy dã thú, đem che giấu của nàng nuốt hết.
Nàng không muốn mất đi cô.
Cho dù hạ tiện, cho dù đê tiện, nàng cũng muốn Nguyễn Y Hàm không rời khỏi nàng, chẳng sợ thật sự chỉ là thân thể không muốn rời xa, nàng cũng không muốn cô bị người khác chiếm hữu.
Yêu, không hề đơn thuần.
Chân Nguyễn Y Hàm bị hôn bắt đầu nhũn ra, nhưng tay cô vẫn kiên định đẩy Tần Hải Dao: "A, cô Tần cô biết cô đang làm gì sao? Trở nên phóng đãng hạ tiện vậy sao?"
Lời này cô nói đầy châm chọc mỉa mai, rốt cuộc các nàng một đời này lần đầu tiên gặp mặt là như vậy bất kham, không biết ai đã nói với cô "Nguyễn tổng xin tự trọng", hiện tại còn đâu? Lại mặt dày vô sỉ dán tới sao?
"Chị nghĩ như vậy cũng được." Tần Hải Dao tiếp tục hôn, môi nàng lạnh như băng, một tấc lại một tấc dán lên người Nguyễn Y Hàm.
Cô khó có thể mở miệng, cho dù lời nói kia ở trong lồng ngực thiêu đốt vô số lần, cô cũng vô pháp đối với nàng nói ra.
Nhưng cô chung quy vẫn phải nói.
Áo sơmi, tất đen, giày cao gót.
Này quả thực đối với Nguyễn tổng uy hiếp hạ thủ.
Trong lòng Nguyễn Y Hàm biết rõ ràng, trong đầu lại nghi hoặc càng nhiều, cảm giác được cô lạnh nhạt, tay Tần Hải Dao đặt ở dây thắt lưng: "Em có thể làm Nguyễn tổng vui vẻ."
Nàng vùi đầu đi xuống, thân mình Nguyễn Y Hàm cứng đờ, đôi mắt biến sắc, cô hít một hơi thật mạnh, một phen đẩy Tần Hải Dao ra.
Lần này, là dùng lực độ.
Tần Hải Dao bị đẩy lui về phía sau vài bước, lảo đảo đụng phải ghế dựa.
Sợi tóc Nguyễn Y Hàm hỗn độn, trong mắt mang theo lửa: "Đừng chạm vào tôi."
Cho dù là lấy lòng, cô cũng không nghĩ muốn bị người này chạm vào.
Tần Hải Dao nhìn cô, vành mắt đỏ bừng, môi còn mang theo chút run rẩy: "Nguyễn tổng muốn cái gì?"
Tối nay.
Nàng nhất định phải nắm chặt cô.
Nàng ẩn ẩn có một loại dự cảm, nàng nếu không chặt chẽ nắm lấy Nguyễn Y Hàm, các nàng liền không đợi được ba kiếp, nàng thật sự phải rời đi.
Nguyễn Y Hàm tim đập kịch liệt dần bình phục, cô hít sâu một hơi, nâng tay lên, "Bang" lập tức mở đèn.
Ánh sáng thình lình xuất hiện kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tần Hải Dao nâng tay lên che mắt, mà sau khi phản ứng lại, nàng nhanh chóng thả tay xuống, bản năng che che chân.
Đây là theo phản ứng bản năng, nhất là trước mặt người trong lòng.
Khoé môi Nguyễn Y Hàm gợi lên, "Cô Tần muốn lấy lòng tôi cũng không khó."
Cô ngồi trên ghế ở phòng thay quần áo, vặn ra chai nước uống một ngụm, nhàn nhạt: "Chính cô làm đi."
Nói như vậy...... Tuy là Tần Hải Dao có đủ dũng khí cũng cảm thấy e thẹn, mặt lập tức phiếm hồng, nàng cắn môi nhìn Nguyễn Y Hàm vẫn không nhúc nhích.
Nguyễn Y Hàm nhướng mày, lãnh đạm nhìn nàng.
Không phải rất lợi hại sao?
Không phải sẽ câu dẫn sao?
Cô liền không ngại thuận theo tâm ý nàng, Nguyễn Y Hàm cũng muốn nhìn một cái, Tần đại tiểu thư nàng có thể làm được một bước kia sao?
Ánh đèn phòng thay quần áo có ba cấp bậc.
Nguyễn Y Hàm điều chỉnh là bậc cao nhất, dưới ánh sáng cường đại, đừng nói là chi tiết, ngay cả lỗ chân lông trên da thịt phảng phất đều bị xuyên thấu.
Xung quanh đều là gương.
Mỗi một cái đều đối diện với Tần Hải Dao, nàng cắn môi, cúi đầu, động tác thẹn thùng khẩn trương co quắp đều hiện lên rõ ràng.
Tính tình nhẫn nại chờ đợi một lát.
Nhìn nàng bất động.
Khoé môi Nguyễn Y Hàm nghiền ngẫm giơ lên, cô buông chai nước trong tay, đứng dậy liền muốn rời đi, Tần Hải Dao tiến lên một bước: "Đừng đi."
Nguyễn Y Hàm quay đầu nhìn nàng: "Không đi ở nơi này cùng cô diễn kịch câm sao?"
Tần Hải Dao hít sâu một hơi, sóng mắt doanh doanh: "Em làm."
......
Sô pha của phòng thay quần áo cũng không phải hàng thiết kế trên Taobao(*).
(*) Taobao: là trang mạng mua sắm trực tuyến TQ tương tự như eBay, Amazon...
Cư nhiên là báo vằn.
Tần Hải Dao nằm ở mặt trên, hai chân nàng giao điệp, quay đầu liếc mắt nhìn Nguyễn Y Hàm một cái.
Màu trắng, màu đen, báo vằn......
Quả thực, đủ để cho bất luận một người nào đánh mất lý trí nhào lên.
Nguyễn Y Hàm dựa vào ghế nhìn chằm chằm nàng.
Hít sâu một hơi.
Ánh mắt Tần Hải Dao trở nên có chút mị hoặc, tay nàng chậm rãi di chuyển xuống, mày hơi hơi nhíu một chút, tựa ẩn nhẫn tựa thống khổ nhìn Nguyễn Y Hàm.
Động tác cánh tay thong thả mang theo tiết tấu.
Nhiệt độ không khí bắt đầu lên cao.
Trong không khí tràn ngập hương vị dụ hoặc.
Nguyễn Y Hàm nắm cái chai thật chặt, đôi mắt cô cũng biến sắc, Tần Hải Dao vẫn luôn nhìn cô, xung quanh tấm gương giống như phản chiếu, đem hết thảy đều hiện lên ở trước mắt nàng, cảm giác thẹn thùng làm mất đi dũng khí, nàng chỉ có thể nhìn đôi mắt Nguyễn Y Hàm, cho chính mình dũng khí.
Nguyễn Y Hàm cảm giác thân mình nóng bỏng.
Hình ảnh như vậy.
Đã từng xuất hiện ở trong mộng của cô.
Trước trọng sinh, cô đã từng cùng Tần Hải Dao đề xuất qua yêu cầu như vậy, muốn thỏa mãn nội tâm xấu xa nho nhỏ của cô, lại bị Tần Hải Dao đỏ mặt mắng một tiếng "Tiểu biếи ŧɦái" cự tuyệt, đến cuối cùng người cũng không được chạm vào, vừa mất vợ lại thiệt thân.
Mà hiện giờ......
Hai chân mang tất đen giao điệp khó nhịn dày vò.
Càng lúc càng nhanh.
Tần Hải Dao muốn nhịn mà không được.
Trán Tần Hải Dao đều là mồ hôi, sợi tóc dính lên cái trán, nàng cắn môi đỏ lên, ánh mắt suy yếu lại bất lực, một cái tay khác chậm rãi duỗi ra, trong miệng phát ra âm thanh nức nở.
—— Cứu em.
"Phanh" một tiếng.
Cửa bị quăng mở ra.
Nguyễn Y Hàm cơ hồ là chạy ra khỏi phòng, cô dựa vào vách tường, run run rẩy rẩy từ trong túi áo móc ra một điếu thuốc, bật lửa, hung hăng hút một ngụm.
Cô hút quá nhanh, đột nhiên sặc, một trận chật vật ho khan.
Khụ đến eo Nguyễn Y Hàm cong xuống, nước mắt đều sặc ra tới, phía sau lưng được bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng vỗ vỗ, Nguyễn Y Hàm quay đầu, Tần Hải Dao không biết từ khi nào ra tới, nàng nhìn cô: "Còn tốt không?"
Ma quỷ.
Nguyễn Y Hàm giật mình một cái, ném tay nàng ra.
Dưới ánh đèn, trong mắt Tần Hải Dao hiện lên một tia bi thương, nàng cắn môi nhìn nhìn tay chính mình bị ném ra, suy sụp cúi thấp đầu xuống.
"A, xong việc rồi? Cô Tần thực mau."
Lạnh nhạt trong mắt Nguyễn Y Hàm lại lần nữa hiện lên, Tần Hải Dao nhìn cô, âm thanh phiêu phiêu: "Chị không ở, em làm cũng không có cảm giác liền qua loa kết thúc, nếu Nguyễn tổng muốn, em có thể tiếp tục."
Nguyễn Y Hàm gắt gao nhìn chằm chằm Tần Hải Dao.
Tần Hải Dao đối diện với đôi mắt cô hơi hơi cười: "Nguyễn tổng cảm thấy em không biết xấu hổ đúng không?"
Nguyễn Y Hàm lạnh lùng: "Đúng vậy."
Tần Hải Dao không để bụng, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm: "Như vậy không biết xấu hổ nhưng em muốn hỏi một chút, vừa rồi Nguyễn tổng có thích không?"
Có thích không?
Sắc mặt Nguyễn Y Hàm lạnh lẽo như khối băng, Tần Hải Dao xoay người ôm lấy cô, đem đầu dán cổ cô: "Em như vậy hạ tiện ác nhân, có phải có tư cách làm sủng vật của Nguyễn tổng rồi không? Nếu Nguyễn tổng thích, em còn có thể làm rất nhiều rất nhiều."
Nguyễn Y Hàm không có đáp lại, cô lôi kéo đầu tóc Tần Hải Dao, khóe mắt ửng đỏ, hôn lên môi nàng.
Cuối cùng là trở thành một sủng vật, cuối cùng là vì một cái cớ để có thể lưu lại bên người cô, Tần Hải Dao nhắm hai mắt lại, tiếp nhận cái hôn thô bạo này.
......
Một đêm kia, Nguyễn Y Hàm lại mất ngủ.
Hiện tại vô pháp đi vào giấc ngủ tựa hồ thành thói quen của cô.
Lăn qua lộn lại, trong đầu cô đều là một câu kia của Tần Hải Dao —— Nguyễn tổng có thích không?
Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân......
Vì câu dẫn, vì đạt được mục đích, đã không từ thủ đoạn đến vậy sao?
Có lẽ là bởi vì chính mình nóng nảy đánh gãy tiết tấu nên có.
Tuy rằng Tần Hải Dao như cũ là thần phục, để cô khi dễ, nhưng Nguyễn Y Hàm chính là ẩn ẩn có một loại cảm giác sắp chệch đường ray.
Đời trước Tần Hải Dao không phải như thế.
Nàng tuy rằng từng bước tính kế, chính là nàng ôn hòa như nước, khi nào cũng đều cười khanh khách nhìn cô, tựa hồ trời sập xuống cũng sẽ không tức giận, Nguyễn Y Hàm lúc trước chính là trầm mê hương vị ôn nhu bên trong, nhưng hiện giờ nàng gợi cảm, cuồng dã, tùy thời tùy chỗ đều tản ra mùi vị nữ nhân, như là vực sâu, căn bản không cần dụ dỗ, nhìn đến người tự nhiên sẽ mất hồn lạc phách tiến vào, so với lúc trước, càng thêm nguy hiểm, lại càng làm cho người...... Muốn ngừng mà không được.
Bản tính con người chính là như thế, càng không chiếm được càng thích, càng vô pháp khống chế liền càng muốn thuần phục.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Nguyễn Y Hàm quầng thâm mắt đi ra, Nguyễn nãi nãi nhìn cháu gái một bộ dáng bị hút khô, phẫn nộ nói: "Lại lêu lổng, lại lêu lổng!"
Mới vừa mắng người xong.
Tần Thấm từ bên ngoài đi đến, bà ta mặc một bộ đồ thể dục, "Con còn chưa ăn sao?"
Bà ta vốn dĩ tưởng cùng Nguyễn Y Hàm đi ra ngoài chạy bộ, vừa thấy sắc mặt cô, Tần Thấm cười: "Lại ra ngoài chơi?"
Nguyễn Y Hàm ngáp một cái, "Muốn chạy bộ sao? Dì, vừa đúng lúc, con không ăn."
Nguyễn nãi nãi âm trầm nhìn chằm chằm cô, lại cầm lấy quải trượng bên cạnh, nổi giận đùng đùng: "Sớm hay muộn cũng đánh gãy chân của con!"
Nguyễn Y Hàm rụt rụt cổ, nhanh chóng chạy đến phía sau Tần Thấm: "Chạy nhanh đi thôi, dì."
Nguyễn gia là biệt thự độc lập.
Hậu viện sửa chữa đặc biệt tốt, trồng rất nhiều loại hoa oải hương, thời gian này đúng là hương bay xa ngàn dặm, trước mắt màu sắc và hoa văn lượn lờ.
Thể lực cô không còn được như lúc trước, một là ngủ không tốt, một là thể xác và tinh thần đều lao lực quá độ, Nguyễn Y Hàm chạy vài bước liền thở hồng hộc, Tần Thấm thả chậm tốc độ: "A Hàm, thân thể này của con càng ngày càng không được."
Nguyễn Y Hàm cười cười: "Ai nói không phải đâu?"
Cô trong lòng cười lạnh, dư dả để gϊếŧ người.
Tần Thấm nhìn trước mắt cô đen nhánh: "Có phải mới vừa nhậm chức, lão thái thái đem đến áp lực quá lớn, con có điểm chịu không nổi?"
Nói đến chuyện công ty.
Nguyễn Y Hàm thở dài: "Dì, dì có thể khuyên nhủ bà nội hay không, này không phải là trâu bắt chó đi cày sao?"
Bà nội không biết làm sao vậy, buổi sáng hôm nay, thời điểm Nguyễn Y Hàm thức dậy, liền thấy bà cầm quải trượng, ngồi ở trên ghế nặng nề nhìn cô.
Nguyễn Y Hàm cũng chính là mới ngủ trong chốc lát, cô thình lình nhìn mặt bà nội tràn đầy nếp nhăn nghiêm túc, dọa một trận run run: "Làm, làm sao vậy?"
Nguyễn nãi nãi lạnh như băng: "Bà nội nghĩ kỹ rồi, ta sẽ nói cùng dì Tần, tận lực giảm bớt trợ giúp đối với con, trọng tâm dời đi phát triển Nam Dương, bằng không con vĩnh viễn không lớn."
Lời này, nếu là Nguyễn Y Hàm kiếp trước nghe xong khẳng định muốn kêu trời khóc đất tuyệt đối không đồng ý, nhưng hôm nay, cô cư nhiên chỉ là chớp chớp mắt nhìn chằm chằm nãi nãi: "Có thể dời đi sao? Dì Tần sẽ không tức giận chứ?"
Nhìn đến phản ứng cháu gái, khẳng định trong lòng lại tăng thêm một phân, Nguyễn nãi nãi hừ lạnh: "Bùn nhão trét không lên tường, con nếu không có năng lực, dì Tần hỗ trợ cũng không được."
Chuyện này, Tần Thấm có biết đến, buổi sáng lão thái thái cũng thực công bằng cùng bà ta nói trắng ra.
"A Hàm nên được rèn luyện, con ở bên cạnh, nó luôn cảm giác có chỗ dựa, vĩnh viễn không trưởng thành."
Tần Thấm tự nhiên là minh bạch ý tứ lão thái thái, bà ta tuy rằng có chút hoài nghi, nhưng lại chỉ cười cười: "Tốt, con minh bạch đạo lý này."
Hiện tại bà ta không thể mở miệng nói chuyện.
Một cái là chuyện theo dõi lần này bị phát hiện, hiện tại tâm lão thái thái còn chưa có buông xuống.
Một cái khác, rốt cuộc Nguyễn thị là xí nghiệp của Nguyễn gia, nếu bà ta cản một chút, sẽ càng tăng thêm lòng nghi ngờ của lão thái thái.
Nam Dương là địa bàn của bà ta, sau khi trở về, nhìn xem nha đầu Nguyễn Y Hàm miệng còn hôi sữa này có thể lăn lộn thành cái dạng gì, lại đến ra tay thu thập cục diện rối rắm cũng là một loại thủ đoạn.
Một đại xí nghiệp gia tộc, Nguyễn Y Hàm có năng lực gì, nói khiêng lên tới liền có thể khiêng lên tới sao?
Lão thái thái thật là coi trọng cháu gái chính mình.
"Có chuyện gì không hiểu, có thể gọi điện thoại cho dì."
Tần Thấm ôn hòa dặn dò, ấm áp tươi cười kia, thật là sủng nịnh đến một chút cũng nhìn không ra dấu vết che giấu.
"Thật là có chuyện này."
Thời điểm Nguyễn Y Hàm nên mở miệng tự nhiên sẽ mở miệng, da mặt cô lại không phải ngày đầu tiên dày như vậy, Tần Thấm cười cười: "Chuyện gì?"
Nguyễn Y Hàm xoa cái trán: "Dì, dì có thể không nói với bà nội, ở bên ngoài kiếm cho con một chỗ ở thích hợp, chung cư là được, không cần quá lớn, tốt nhất là đầy đủ nội thất, có thể xách đồ vào ở ngay."
Tần Thấm kỳ quái nhìn cô: "Trong nhà nhiều phòng như vậy, con ở không hết được, còn đi tìm cái gì? Con lại giấu lão thái thái làm chuyện xấu gì sao?"
Nguyễn gia đừng nói nơi này của lão thái thái, lúc trước cũng đã mua rất nhiều bất động sản có giá trị lớn, còn chưa đủ để cô khoe khoang sao?
Nguyễn Y Hàm cong cong khóe môi, cười xấu xa: "Kim ốc tàng kiều(*), xem như chuyện xấu sao?"
(*) Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Tâm Tần Thấm vừa động, nhớ tới Tiểu Hải, bà ta gật gật đầu: "Tốt, một tuần, ta đem chìa khóa giao cho con."
Tần Thấm nói được thì làm được.
Ngày thường lộ tuyến bà ta đều là trước đi Nam Dương sau lại đi Nguyễn thị.
Hôm nay, hội nghị thường kỳ, bà ta đều không có đi quản, trực tiếp giao cho Nguyễn Y Hàm.
Vốn dĩ lão thái thái muốn đi, Nguyễn Y Hàm vuốt