—— Vào phòng ngủ của tôi.
Nguyễn nãi nãi nghe cháu gái nói xong đôi mắt đều trừng lớn, Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm một lát, gật đầu, "Được".
Nàng vẫn giống như trước đây.
Cho dù bị người làm nhục cũng không tự ti, không kiêu ngạo.
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm Tần Hải Dao trong chốc lát, cô duỗi tay ôm lấy bả vai bà nội: "Lão thái thái cũng đừng nhọc lòng, mau đi ngủ nào."
Thái độ cô đối với bà nội cùng Tần Hải Dao, hoàn toàn là hai thái cực khác biệt.
Ỡm ờ, Nguyễn nãi nãi bị cháu gái đẩy đến phòng ngủ, bà nhân cơ hội hạ giọng trộm hỏi: "Con nói thật cho ta biết, bác sĩ Tần rốt cuộc cùng con có quan hệ gì? Nàng rốt cuộc là ai?"
Nguyễn Y Hàm chớp chớp mắt, nhìn bà nội bình tĩnh trả lời: "Nàng chính là tiện nhân."
Nguyễn nãi nãi sửng sốt, vốn dĩ trong mắt nổi lên chờ mong cùng vui sướng liền tắt đi.
Nguyễn Y Hàm biết bà nội chờ đợi điều gì, nhưng trải qua kiếp trước làm cô không thể không dùng thủ đoạn, một chút niệm tưởng đều không thể cho bà nội.
Ít nhất, cô không thể làm bà nội thích Tần Hải Dao, đối với nàng có cảm tình.
Chờ Nguyễn Y Hàm trấn an xong bà nội, từ trong phòng chậm rãi đi ra, Tần Hải Dao vẫn đứng ở phòng khách chờ đợi. Nàng rất lễ phép cùng quy củ, đứng mãi ở một vị trí động cũng không nhúc nhích.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Đi theo tôi."
Cô đi ở phía trước, áo ngủ phác hoạ đường cong yểu điệu, lãnh khốc lại mê người, Tần Hải Dao đi sau cô, đầu hơi cúi xuống.
Mãi đến khi vào phòng, hai người đều không nói chuyện.
Tần Hải Dao mở hòm thuốc ra, bắt đầu lấy nhíp, cồn sát khuẩn và một ít dụng cụ.
Nguyễn Y Hàm bình thản, cô châm một điếu thuốc, cởi giày trên mặt đất, chân dài giao nhau, thân mình ngả về phía sau, lấy một tư thế vũ mị gợi cảm ngồi trên giường xem Tần Hải Dao bận rộn.
Đát Kỷ ở nhân gian, yêu mị hoành hành.
Tần Hải Dao không có biến hóa, nàng đem công tác chuẩn bị tốt, nhìn Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng, cô có thể ngồi gần lại đây một chút không?"
Cô cả người ngồi trên giường như vậy, nàng sẽ không đến gần cô được.
Đến nhà của người khác, không chạm vào giường của người khác, quy củ này Tần Hải Dao vẫn hiểu.
Chính là Nguyễn Y Hàm làm như không nghe thấy, cô phun ra một ngụm sương khói, nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, "Em đến đây đi."
Ngữ khí tùy ý.
Động tác ngả ngớn.
Ngay cả ánh mắt cô nhìn Tần Hải Dao như sủng vật cũng không kiêng nể gì.
Tần Hải Dao cắn môi, thân mình nàng nghiêng về phía trước, đang muốn ngồi lên giường giúp Nguyễn Y Hàm rửa miệng vết thương, cô liền nhăn mày lại: "Em muốn mặc quần áo như vậy ngồi lên giường của tôi?"
Nguyễn tổng chính là có bệnh khiết phích, đừng nói là người ngoài, ngay cả A Ly cũng không dám tự tiện chạm vào đồ vật của cô.
Không cho chạm vào giường.
Lại không cho tới gần.
Thái độ Nguyễn tổng rất rõ ràng.
Rõ ràng cố ý làm Tần Hải Dao khó xử, làm nàng gian nan.
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, con ngươi đen nhánh lạnh thấu xương, rõ ràng là tức giận. Xem nàng như vậy, Nguyễn Y Hàm tâm tình không tồi, tay nâng lên điểm điểm khói thuốc.
Nếu thật sự đơn giản như vậy chiều theo ý nàng.
Vậy thì đây không phải là Nguyễn Y Hàm.
Tóc dài như thác theo cổ chảy xuống, eo Tần Hải Dao mềm mại làm người giận sôi, nàng cố gắng không cho khả năng gần sát thân mình Nguyễn Y Hàm, lại không chạm vào giường của cô, trọng lực đều đổ dồn vào phần eo, thân thể giống như độ cung ưu nhã của cầu vồng.
Động tác như vậy, người bình thường đừng nói làm không ra, chính là làm ra được, một lát cũng sẽ chịu không nổi.
Tần Hải Dao lại mặt không đổi sắc rửa sạch miệng vết thương cho Nguyễn Y Hàm, cô đem điếu thuốc dập tắt, con ngươi đen như mực nhìn nàng.
Trên trán Tần Hải Dao dần dần có lớp mồ hôi mỏng, nàng nhanh chóng đem thuốc mỡ thoa lên miệng vết thương.
Cảm giác mát lạnh lại mang theo một tia đau đớn, Nguyễn Y Hàm nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.
Tay Tần Hải Dao cứng đờ, mặt nhanh chóng đỏ lên, nàng cúi thấp đầu, chuyên chú nhìn miệng vết thương.
Động tác nàng thực nhẹ, hết sức ôn nhu.
Nguyễn Y Hàm lại như là một cái máy móc lạnh nhạt, lăng lăng nhìn nàng, khi Tần Hải Dao đem miệng vết thương thoa thuốc ổn thỏa, sắp chuẩn bị lấy gạc đắp lên, Nguyễn tổng lại mở miệng: "Em là đại lừa gạt, bác sĩ Tần!"
Tần Hải Dao giật mình, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh lẽo lại nguy hiểm, không đợi nàng phản ứng, vươn một bàn tay ở bên hông nàng khẽ kéo.
Vốn là không có sức lực chống đỡ, Tần Hải Dao kinh hô một tiếng, lập tức ngã ở trên người Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao hoảng loạn giãy giụa đứng lên, sự bình tĩnh quật cường vừa rồi đều không còn, tóc nàng rối loạn, trên mặt cũng nhàn nhạt phiếm hồng, cắn môi nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm đôi mắt một mảnh lạnh nhạt: "Muốn nói cái gì?"
Cô cùng Tần Hải Dao đã từng ở bên nhau 5 năm, tự nhiên hiểu rõ nàng.
Tần Hải Dao lạnh băng: "Nguyễn tổng, chơi vui lắm sao?"
Nguyễn Y Hàm gật đầu: "Chơi rất vui."
Tần Hải Dao hít sâu một hơi: "Chơi đủ rồi sao?"
Nguyễn Y Hàm cười đầy hàn ý: "Mới vừa bắt đầu thôi, về sau mỗi ngày vào đúng giờ này, em đến đây chăm sóc vết thương cho tôi."
Tần Hải Dao cắn môi: "Nếu như tôi nói không được?"
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, tay không kiêng kị đặt trên eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tần Hải Dao sợ hãi, âm thanh cũng mang theo run rẩy: "Nguyễn tổng còn muốn uy hiếp tôi?"
Uy hiếp?
Nguyễn Y Hàm tươi cười mang theo trào phúng: "Tôi còn rất nhiều trò đa dạng muốn bác sĩ Tần chơi cùng tôi đấy."
Tình yêu đã từng tràn ngập lừa gạt cùng lợi dụng, nhưng thời gian 5 năm, không chỉ có Nguyễn Y Hàm vô pháp buông bỏ, Tần Hải Dao cũng đồng dạng như thế.
Nguyễn Y Hàm biết làm thế nào để Tần Hải Dao vô pháp chạy thoát, tay cô di chuyển từ môi đến cằm nàng, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng.
Từng chút tới gần......
Rõ ràng có thể dễ dàng đẩy ra, nhưng Tần Hải Dao chính là thân thể cứng đờ, vẫn không nhúc nhích.
Dù nội tâm có cường đại như thế nào, che giấu tốt ra sao, có đôi khi cũng không thắng nổi phản ứng của cơ thể.
Thời khắc mấu chốt, cửa bị gõ vang, Nguyễn nãi nãi âm thanh truyền tới: "Kết thúc chưa? Bác sĩ Tần, ra ăn dưa nào."
Tần Hải Dao: "..."
Nguyễn Y Hàm: "..."
Bầu không khí giữa hai người lúc này có chút vi diệu.
Cháu gái tuy rằng đối với vị bác sĩ Tần này đánh giá không cao, còn dùng ngữ khí phi thường ác liệt hai chữ "Tiện nhân" để hình dung, nhưng Nguyễn nãi nãi vẫn thích Tần Hải Dao, hơn nữa càng xem càng thuận mắt.
Tần Hải Dao rất lễ phép, cho dù là ngồi trên sô pha, nàng cũng vẫn duy trì hai chân khép lại hơi nghiêng, dáng ngồi thục nữ lại ôn nhu.
Nguyễn nãi nãi cùng Tần Hải Dao giao lưu ngắn gọn, biết nàng cư nhiên là giảng viên đại học y, đôi mắt càng phát sáng, lời nói ngày càng nhiều.
Tần Hải Dao rất nhẫn nại, đối với bà nội lăn qua lộn lại dong dài, nàng vẫn nghiêm túc nghe, ôn nhu trả lời.
Nguyễn Y Hàm bên cạnh mắt lạnh nhìn trong chốc lát, cô đứng dậy đến trước cửa sổ.
Mở cửa sổ ra, làm gió lạnh tràn vào phòng.
Nguyễn Y Hàm giống như được trải nghiệm lại cảm giác đau đớn trong đêm ở trước vách núi.
Tần Hải Dao cùng bà nội trò chuyện, lực chú ý vẫn đặt vào Nguyễn Y Hàm, tầm mắt thường dừng lại trên người cô.
Bà nội cảm giác được, hạ giọng cười nói: "A Hàm chính là tính tình trẻ con, mạnh miệng lại mềm lòng, nếu nó cùng con tức giận, con đừng để bụng nó."
Tần Hải Dao kinh ngạc nhìn bà nội, bà vỗ vỗ tay nàng: "Bà nội thích con, ta rất thưởng thức con."
"A." Nguyễn Y Hàm đã đi tới, đôi mắt cô nhàn nhạt: "Đừng nơi nơi đều tình cảm, tắt TV đi, đôi mắt của người không thể xem TV lâu được. Còn bác sĩ Tần, em có thể đi rồi."
Nguyễn Y Hàm đối với Tần Hải Dao khẩu khí mệnh lệnh làm bà nội nghe xong thật không thoải mái, Tần Hải Dao cũng chậm rãi đứng dậy, nàng hướng nãi nãi hơi gật đầu: "Vậy con đi về trước."
Miệng vết thương của Nguyễn Y Hàm, nói như thế nào cũng một tuần mới có thể kết vảy.
Cho nên Tần Hải Dao không thể không đối mặt việc mỗi ngày đều đúng giờ đi đến Nguyễn gia.
Hôm sau là ngày Nguyễn tổng chính thức tiếp nhận Ức Dương.
Công