“Anh Tuấn, ông Liễu đây biết trong lòng cháu cũng không dễ chịu, nhưng dù sao mọi người ở đây đều là cổ đông, đều quan tâm đ ến sự sống chết của tập đoàn Sunrise.
Thật sự là chuyện trốn thuế, thuế lậu đang lan truyền trên mạng không hề dễ nghe, Anh Tuấn à, sao cháu có thể làm như vậy được!”
Thấy mọi người gần như đã đến đông đủ, Liễu Tường Minh đứng lên, ông ta bày ra dáng vẻ một lòng suy nghĩ cho người khác, nhìn thấy thế tâm tình của Giang Anh Tuấn càng tệ hơn.
“Tất nhiên tôi sẽ không làm thế, chuyện của tập đoàn Sunrise tôi tự quyết định được, nếu như mấy người thật sự muốn ở lại giúp đỡ tôi thì không cần phải nói thêm gì nữa, tôi còn có việc, tôi đi trước.
”
Giang Anh Tuấn liếc nhìn Liễu Tường Minh, trong mắt anh thoáng hiện lên một tia giễu cợt, anh không quan tâm đ ến đám người đang nói ôn ào sau lưng mình, xoay người rời đi.
“Ông Liễu, ông xem cái tên Giang Anh Tuấn kiêu căng ngạo mạn kia xem, đúng là không hề để những cổ đông như chúng ta vào mắt, ông nên tìm ông cụ Giang nói chuyện một chút.
Chúng ta cũng vì tương lai của tập đoàn Sunrise, Giang Anh Tuấn thật sự không thể tiếp tục đảm nhận vị trí chủ tịch được nữa…”
“Các vị yên tâm, những việc này đều nằm trong chức trách của tôi, một lát nữa tôi sẽ đi nói, mọi người yên tâm rồi nhé, bớt giận, bớt giận nào!”
Đôi mắt ông ta lóe lên nhưng rất nhanh biến mất, trên mặt hiện lên vẻ hiên từ mỉm cười.
“Chủ tịch, mấy người kia không hề có ý tốt, hay là ngài mời ông cụ Giang đứng ra xử lý một chút.
”
“Đầu tiên xử lý lời đồn và nhà họ Trần đã, còn đám người kia, tôi có rất nhiều cách trừng trị!”
Cắt đứt lời nói của Lâm Tiến Quân, Giang Anh Tuấn quay trở lại văn phòng, anh nhíu mày, trong lòng có hơi khó chịu.
Sau một hồi kiểm tra, quả nhiên, trong một đám người cứng đầu năm xưa