Thấy cô cúi đầu không nói, Giang Anh Tuấn dừng một chút, lại tiếp tục: “Chẳng qua nếu em muốn đi, anh cũng không ngăn cản”“
“Anh Tuấn, em biết anh muốn tốt cho em, chỉ là đêm qua em nói nhiều như vậy, em cho là anh có thể hiểu được eml”
Tâm trạng rõ ràng không còn khoan khoái như vừa rồi, Nhan Nhã Quỳnh buồn buồn nói, ủ rũ cúi đầu ngồi một bên.
“Được, nếu như là Nhã Quỳnh muốn, anh đương nhiên sẽ không ngăn cản”
Giang Anh Tuấn mặc dù không vui lắm nhưng nghe cô nói vậy, trong lòng liền thở dài, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Nếu em đã muốn đi, bây giờ cũng còn sớm, anh sẽ nói cho em tình hình TQT trước, còn có một số tình huống phải chú ý khi chung đụng với bọn họ…”
Nhan Nhã Quỳnh cười đồng ý, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
Trải qua một lần này, Giang Anh Tuấn tức giận gõ đầu cô, vừa rồi coi như là anh lo lắng vô ích, còn tưởng rằng cô sẽ khổ sở, không ngờ chỉ là đang diễn trò, thật sự đúng là càng ngày càng có tiền đồ.
Mắt thấy sắc trời đã sáng rõ, sắc mặt Trân Hiền có chút khó coi, anh ta đã ở trong phòng làm việc gân một giờ mà vẫn không tìm được cửa vào, rõ ràng trong nhật ký đã viết rất rõ ràng, thế nào mà vẫn không mở được ra.
Khó có được ngày Trân Tuấn Tú đi ra ngoài một chuyến, cơ hội lân này nếu như bỏ qua, lần sau không biết đợi tới khi nào, nghĩ một lát, trước tiên từ bỏ nơi này, lén lút đi ra khỏi phòng làm việc, cầm chìa khóa xe ra.
Ước chừng sắc trời còn sớm, xe trên đường không nhiều, trong sảnh lớn quả nhiên vẫn là cảnh tượng lôi thôi như trước.
Anh ta có chút ghét bỏ, trực tiếp đi vào phòng của NhanNhật Linh, dùng sức đập cửa.
Rầm rầm râầm.
Tay đập