Dựa trên xe lăn, ngón tay của Giang Anh Tuấn hơi động đậy, có dấu hiệu đã tỉnh dậy.
Trợ lý ngồi ở một bên không dám làm phiền, cẩn thận lùi về sau hai bước, chỉ sợ đánh thức giấc ngủ của anh.
“Nhã Quỳnh!”
Giang Anh Tuấn gọi một tiếng, hai mắt bỗng nhiên mở ra, lông mi dày nháy hai cái, đôi mắt mơ màng đã nhìn thấy rõ ràng.
Hai tay anh giơ ra, ngón tay hơi cong lại, dường như muốn nắm lấy vật gì đó.
“Còn bao lâu nữa?”
Giang Anh Tuấn day day thái dương, đầu đau như búa bổ, lần này ra khỏi cửa không được may mắn, vào lúc có thể xoay chuyển tình thế thì lại gặp phải lý do thời tiết, máy bay muộn mất sáu tiếng.
Anh đợi ở sân bay vô cùng sốt ruột, vừa lên máy bay thì anh đã ngủ thiếp đi.
Biểu cảm của trợ lý cứng lại, vô thức nuốt nước bọt: “Còn khoảng bốn tiếng nữa là đến, có điều vừa nãy máy bay có thông báo, vì tình hình thời tiết nên họ sẽ hạ cánh ở một nơi khác.
Chủ tịch, sau khi máy bay hạ cánh, có cần ngồi xe không?”
“Sắp xếp đi, tìm người đến đón, đợi chúng ta đến thì lập tức xuất phát.”
Giọng nói của Giang Anh Tuấn càng nặng hơn, anh dựa vào xe lăn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh gặp phải một cơn ác mộng rất dài.
Trong mơ, trời mưa to như trút nước.
Sắc mặt Nhan Nhã Quỳnh trắng bệch, đứng trước Trần Nhật Linh, máu trên ngực nhuộm khắp quần áo của cô.
Cho dù anh có gọi như thế nào, cô cũng không chớp mắt, anh vùng vẫy muốn qua đó, nhưng lại bị nhốt trong một cái lồ ng thủy tinh, không có cách nào đi ra.
Giang Anh Tuấn tỉnh giấc.
Bây giờ anh phải nhanh chóng qua đó, tìm được Nhã Quỳnh và Trần Nhật Linh.
Có lẽ do tâm linh tương thông, anh cảm thấy cô gái nhỏ nhất định đã xảy ra chuyện.
“Tìm ra được tung tích của Trần Nhật Linh và Dương Thừa Húc